Chương trước
Chương sau
Sau một hồi, tinh hoa linh thảo chia làm hai mươi viên nhỏ lui thành dược hoàn màu trắng cỡ quả trứng chim, thành! Dược Thiên Sầu lăng không vỗ một chưởng lên nắp lô, dan dược bên trông cấp tốc bị nhiệt khí bắn ra. Dược Thiên Sầu rất nhanh bắn lên, mở vạt áo đón vào, hắn cũng không có tu vi như Quan Uy Vũ, đưa tay có thể hấp lại toàn bộ.
 
Sau khi rơi xuống đất, Dược Thiên Sầu đếm kỹ, hai mươi viên không ít, cũng không xuất hiện ra phế đen màu đen giống sư phụ, nhưng màu sắc tựa hồ có chút sai với màu sắc đan dược sư phụ luyện chế. Cầm lên một viên nhìn kỹ, hương thơm ngào ngạt, trắng sáng trong suốt, trơn tuột êm dịu, mặt trên mơ hồ còn bao phủ một tầng bạch quang, tựa hồ càng đẹp mắt hơn cả đan dược sư phụ luyện ra.
 
Sai nha! Bằng chính kỹ thuật mới vào cửa của mình chẳng lẽ còn luyện tốt hơn cả sư phụ? Có thể nhìn thì đẹp nhưng dược hiệu thì kém hơn nhiều? Dược Thiên Sầu đột nhiên nhớ tới việc mình luyện chế Trúc Cơ Đan, Trần Phong dùng hai viên trúc cơ thành công, Quan Vũ dùng bảy viên, hơn nữa ngày trước hắn từng ở Phù Tiên Đảo dùng qua ba viên, cộng lại mười viên, mình còn khoa trương, dùng tới mười hai viên, như vậy lẽ nào không quan hệ tới dược hiệu sao?
 
Không được! Phải cầm qua cho sư phụ nhìn, nói không chừng sư phụ biết vấn đề ở nơi nào.
 
Dược Thiên Sầu bưng vạt áo, khó hiểu đi tới đan phòng lớn nhất ở giữa, đi vào thấy Quan Uy Vũ đang cầm đan dược trong tay lắc đầu thở dài, hiển nhiên lại luyện ra một lò đan không như ý.
 
"Sư phụ." Dược Thiên Sầu kêu lên.
 
"n?" Quan Uy Vũ cũng không ngẩng đầu lên nói: "Thiếu linh thảo sao? Tự mình đi lấy."
 
"Không phải, sư phụ, ta luyện ra một lò Hồi Khí Đan, không biết luyện thế nào, đặc biệt cầm tới, để ngài giúp ta nhìn." Dược Thiên Sầu ngại ngùng nói.
 
Quan Uy Vũ kinh ngạc ngẩng đầu: "Ngươi luyện một lò Hồi Khí Đan? Nhanh như vậy? Đem ra cho ta xem." Hắn không tin, cái gì cũng đều không hiểu, lần đầu tiên luyện đan làm sao luyện ra được đây.
 
Dược Thiên Sầu cầm vạt áo đi tới mở ra, hai mươi hạt châu trắng sáng, trơn tuột êm dịu lẳng lặng nằm trên vải bố sam, chờ người hái. Quan Uy Vũ đầu tiên liếc mắt, bằng kinh nghiệm của hắn tự nhiên có thể liếc mắt liền nhìn ra đan dược tốt xấu, ngay sau đó tựa hồ không thể tin được trừng lớn mắt.
 
Mẹ nó! Quả nhiên là ta luyện ra vấn đề rồi, nhưng cũng không đến nỗi làm lão nhân gia chấn kinh thành như vậy đi! Có định kiến cứ việc nói thẳng, ta khiêm tốn tiếp thu là được. Dược Thiên Sầu thần tình mất tự nhiên cười cười nói: "Sư phụ, là ở đâu xảy ra vấn đề? Đệ tử không hiểu được, mong sư phụ chỉ ra chỗ sai!"
 
Quan Uy Vũ run rẩy đưa tay cầm lên một viên, đưa lên gần mắt lật qua lật lại nhìn xem, lại đưa tới trước mũi ngửi ngửi, cuối cùng thần tinh nghiêm túc nói: "Đây thật do ngươi đích tay luyện ra? Dùng mấy phần linh thảo luyện được?"
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu sừng sốt, mẹ nó! Sẽ không phải sợ ta lãng phí linh thảo chứ! Ta nói dùng một phần, làm không tốt lại đòi phần dư trở lại, ta kháo! Sư phụ ngươi thật quá keo kiệt, lão tử còn nhỏ mọn hơn ngươi, đồ vật tới trong tay ta nào có dễ dàng trả lại.
 
Dược Thiên Sầu có điểm ngượng ngùng nói: "Xem lão nhân gia nói thế, tự nhiên là đệ tử tự tay luyện, đệ tử gạt ai cũng không dám gạt sư phụ lão nhân gia a! À.., dùng bốn phần linh thảo mới miễn cưỡng luyện ra một lò."
 
Nghe được dùng bốn phần, Quan Uy Vũ lộ ra thần tình quả nhiên là thế, đem Hồi Khí Đan do Dược Thiên Sầu luyện chế toàn bộ cất vào túi trữ vật, xoay người đến góc phòng lấy ra thêm mấy phần linh thảo luyện chế Hồi Khí Đan, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Đi, mang ta tới chỗ ngươi vừa luyện đan xem một chút."
 
Thấy sư phụ không truy cứu chuyện mình dùng nhiều linh thảo, lại còn muốn tự mình đi chỉ điểm, không khỏi kích động gật đầu, dẫn đầu đi phía trước. Hai người vừa đi ra, nhất thời hấp dẫn không ít người chú ý, người đi qua đều hành lễ nói: "Quan trưởng lão." Trong lòng Quan Uy Vũ chứa tâm sự, ai kêu cũng không để ý, chỉ biết đi theo đồ đệ.
 
Dưong Thiên đang chỉ huy người làm việc nhìn thấy, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ địa phưong mình an bài cho Dược Thiên Sầu xảy ra ván đề? Liền vội vã đi theo kiểm tra.
 
Dược Thiên Sầu chỉ vào đan phòng vừa luyện nói: "Sư phụ, là phòng này."
 
Quan Uy Vũ gật đầu nói: "Vào xem."
 
Dưong Thiên theo tới thầm nghĩ, quà nhiên đan phòng có chuyện, bất quá cũng không khả năng xảy ra ván đề ã! Đã dùng mấy ngàn năm, cũng không có nghe ai nói qua xảy ra ván đề gì! Thế nào vừa đến phiên đệ tử Quan trường lão liền xảy ra ván đề vậy.
 
Nhớ tới tính bạo ngược của Quan Uy Vũ trong việc luyện đan, có người dám ở đồ vật luyện đan làm ra sai lầm, bị hắn tươi sống giết chết, nếu không làm sao có xưng hào Đan Si. Dưong Thiên căng thẳng, ngàn vạn lần đừng xày ra chuyện gì thu xệp không được nha! Hắn liền nhanh đi theo vào.
 
Dược Thiên Sầu đi ra ngoài, địa hỏa còn chưa thu lại, tiến đến vẫn duy trì nguyên dạng. Quan Uy Vũ đi vòng quanh đan lô hai vòng tỉ mỉ quan sát, không nhìn ra điều gì dị thường, tuy rằng không tốt bằng đan lô của hắn. Hắn chỉ vào đan lô hỏi: "Vừa rồi ngươi dùng đan lô này luyện?"
 
"Đúng vậy, sư phụ!" Dược Thiên Sầu gật đầu nói. Dương Thiên đi theo vào cũng tỉ mỉ quan sát, không phát hiện ván đề gì nha!
 
Quan Uy Vũ lấy một phần linh thào đưa cho Dược Thiên Sầu, nói: "Ngươi làm theo phưong pháp vừa rồi luyện lại một lần, dụng tâm mà luyện."
 
Dược Thiên Sầu tâm trạng vui vẻ, sư phụ quà nhiên là muốn tự mình chỉ đạo luyện đan, vội vã nói: "Dạ." Hắn thành thạo bỏ linh thảo vào, đóng nắp lô, toàn tâm đầu nhấp quá trình luyện chế Hồi Khí Đan.
 
Quan Uy Vũ thấy đồ đệ đã tiến nhấp trạng thái luyện đan, rất muốn đem thần thứe rót vào đan lô nhìn quá trình đồ đệ luyện chế như thế nào, nhưng lại sợ quấy rầy đồ đệ, nghẹn một bên không dám thở mạnh, đặt linh thảo sang bên, lấy ra Hồi Khí Đan mả Dược Thiên Sầu vừa luyện chế đặt trong tay kiểm tra.
 
Dưong Thiên nhìn xem kỳ quái, hai thầy trò này rốt cục đang làm gì? Nhìn Quan Uy Vũ muốn đi tới hỏi chuyện gì, chỉ thấy hắn lo lắng liên tục xua tay, làm ra thủ thế im lặng, làm Dương Thiên sợ đến đứng cạnh hắn không dám động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Dược Thiên Sầu đã có kinh nghiệm luyện một lò Hồi Khí Đan, một lò mới càng khống chế thản nhiên tự đắc, ở trong đan lô biểu diễn trò chơi điều khiển thần thức đặc sắc, đáng tiếc không có người thứ hai nhìn thấy.
 
Một lúc lâu, đôi mắt đang nhắm của Dược Thiên Sầu rốt cục mở, vừa vung chưởng mở nắp lô, liền nghe Quan Uy Vũ hét lớn một tiếng: "Đến." Đưa tay hút đan dược vừa bắn ra, hấp vào trong tay so sánh với lô khi nãy, xem xong phát hiện quà nhiên là cùng loại thủ pháp luyện chế ra đồng dạng đan dược, hon nữa đủ hai mươi viên, không có một viên phế đan.
 
Dược Thiên Sầu dừng tay, đi tới hỏi: "Sư phụ, có vấn đề gì sao?"
 
Trong miệng Quan Uy Vũ thở mạnh, lắc đầu, đem đan dược nhét hết vào túi trữ vật, nhìn Dược Thiên Sầu và Dương Thiên quát: "Hai ngươi không được quấy rối ta luyện đan." Thấy hắn nói trịnh trọng, hai người liên tục gật đầu.
 
Quan Uy Vũ xăn tay áo, lấy ra một phần linh thảo, trực tiếp bỏ vào đan lô luyện chế.
 
Dược Thiên Sầu biết sẽ không ít thời gian, đứng một bên lẳng lặng khôi phục nguyên khí và thần thứe có chút hao tổn, luyện hai lô đan, ít nhiều có chút tổn hao, nhưng vẫn hơn thời gian luyện Trúc Cơ Đan trước đây không biết bao nhiêu lần.
 
Dưong Thiên cũng chán kinh, vừa rồi Dược Thiên Sầu luyện ra một lò Hồi Khí Đan hắn cũng thấy, ngoại hình sáng bóng, còn có hào quang, hắn ở Luyện Đan Các ngây người gần trăm năm, tự nhiên có thể nhận ra đan tốt hay đan xấu, đủ hai mươi viên a! Không ngờ không có một viên phế đan, còn có hào quang chỉ có đan dược cực phẩm mới có, tròi ạ! Không ngờ do chính đồ đệ của Quan Uy Vũ luyện ra tới, điều này sao có thể, chỉ sợ Quan Uy Vũ cũng không có trình độ này.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.