Ma Cửu Cô chậm rãi nhắm mắt lại, ý tứ trong lời nói của bà ai cũng nghe hiểu ra, có thể để bà nói như vậy, đơn giản là muốn Dược Thiên Sầu lưu lại, nhưng người này lại không cho chút mặt mũi a! Mọi người không khỏi kinh ngạc, thiếu nữ hộ tống Thu trưởng lão đến đây không khỏi nhìn Dược Thiên Sầu thêm vài lầnẵ Phí Đức Nam càng thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi có muốn suy nghĩ thêm, được Cửu Cô tự mình mở miệng là phúc khí của ngươi."
Dưới ánh mắt của mọi người, Dược Thiên Sầu trầm mặc không hé răng, không cần nhiều lời, đây cũng đại biểu cho thái độ của hắn.
Lan Băng Tuyết lớn tiếng: "Dược Thiên Sầu, ngươi thật đúng xem mình là thứ gì vậy, đừng có không biết phân biệt."
Dược Thiên Sầu lắc đầu nói: "Dược Thiên Sầu này không tính là thứ gì, nhưng sư phụ không bỏ, ta không dám phản bội." Lời này vừa nói ra, mọi người không ai không động dung. Ánh mắt thiếu nữ bên người Thu trưởng lão nhìn về phía hắn càng thêm sáng quắc.
"Ngươi...Lan Băng Tuyết tức giận nói: "Muốn chết." Vừa định bước ra động thủ.
"Lan nha đầu!" Ma Cửu Cô phất tay ngăn trở bà ta, mở mắt nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Uy Vũ suốt ngày mơ hồ, nghĩ không ra cũng hảo phúc khí, thu đồ đệ tốt, lại nói hắn là cháu trai của ta, ta hẳn nên vi hắn mà vui vẻ mới đúng."
Tu chân giới đại khái không có ích lợi sẽ không ai đi làm, nếu ai có thể được cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-chau/2231644/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.