Chương trước
Chương sau
Nghe xong rồi! Ánh mắt ba người rất phức tạp, chưa từng nghĩ ra Dược Thiên Sầu lại bác học đa tài như vậy, cái gì là động vật học, thực vật học, tự nhiên học, côn trùng học quả nhiên chưa từng nghe thấy, ngày hôm nay rốt cục mở rộng ra tầm mắt.
 
Trần Phong trẻ tuổi trong mắt đều tràn đầy sùng bái, Quan Vũ lại hiện ra thần tình xấu hổ. Dược Thiên Sầu phảng phất từ trong mắt Bạch Hồ nhìn thấy được một tia thần thái dị dạng, khiến cho trái tim hắn không ngừng đập mạnh.
 
Dược Thiên Sầu nhớ tới ý đồ đến của mình, có điểm thấp thỏm nói: "tỷ tỷ, có chuyện muốn nhờ tỷ hỗ trợ."
 
Đôi mắt sáng của Bạch Hồ lướt nhìn hắn, nhẹ nhàng "ân" một tiếng.
 
Thấy tỷ tỷ đáp ứng, Dược Thiên Sầu vui mừng, liền nhanh lấy ra ngọc điệp phương pháp luyện đan đưa qua, nói: "Ta biết thủ đoạn của tỷ phi phàm, bên trong ngọc điệp có ghi lại chút đồ vật, ta muốn xem, lại bị người ta hạ trọng trọng cấm chế, làm phiền tỷ tỷ giúp ta mở ra."
 
Quan Vũ và Trần Phong cũng không quan tâm bọn họ nói gì, hai người chạy qua chỗ đất trống kiểm nghiệm thực vật học Dược Thiên Sầu mới giảng giải.
 
Bạch Hồ tiếp nhận ngọc điệp phương pháp luyện đan lướt qua điều tra, đôi mày nhẹ nhàng nhíu lại, Dược Thiên Sầu có chút khần trương hỏi: "Tỷ, có phải không thể giải trừ được hay không?"
 
Bạch Hồ nhẹ lắc đầu, đôi môi khẽ mở nói: "Người thiết trí cấm chế có tạo nghệ rất cao, tổng cộng bảy tầng cấm chế, tầng thứ nhất đã bị người giải khai, vài tầng cấm chế tiếp theo cũng không làm khó được ta, vài tầng sau cùng là cấm chế ta chưa từng thấy qua, muốn phá vỡ sợ rằng cần thêm chút thời gian, bằng không mạnh mẽ phá vỡ sẽ tổn hại thứ ghi chép bên trong."
 
Nói xong dùng một ngón tay chuyển động trên ngọc điệp. Dược Thiên Sầu biết nàng đang bài trừ cấm chế, nhưng xem không hiểu, nghĩ huyền diệu khó giải thích.
 
Thẳng đến khi ngọc điệp hiện lên ba đạo bạch quang, động tác ngón tay của Bạch Hồ dừng lại, một lúc lâu phun ra một hơi thở, đưa lại ngọc điệp, nói: "Còn lại sáu tầng cấm chế ta đã phá ba tầng, còn lại ba tầng tạm thời còn không thể bài trừ, ta đã ghi nhớ, cần chút thời gian ngẫm lại."
 
Dược Thiên Sầu tiếp nhận ngọc điệp, cười nói: "Phá ba tầng đã đủ. Cái khác không vội, tỷ tỷ chậm rãi nghĩ không sao."
 
Bạch Hồ gật đầu, ngưng mắt nhìn hắn cũng không nói gì nữa, xoay người hướng trúc xá bên ngoài hoa viên đi đến.
 
Ờ một đầu khác truyền đến tiếng than sợ hãi tấm tắc của Quan Vũ và Trần Phong, hiển nhiên hiệu quả thí nghiệm thần kỳ. Dược Thiên Sầu thu ngọc điệp, cười meo meo đi qua, thấy Trần Phong bỗng nhiên nhớ tới một người, lúc đầu tại Bách Hoa Cốc ngoại trừ Trần Phong hắn còn thu một gã chế tác buôn bán Thần Tiên Đảo đi vào, thế nào đi tới vài lần cũng không nhìn thấy, đó là nhân tài do mình tinh tế tuyển chọn nha!
 
"Vân Trường, có chuyện hỏi ngươi."
 
Quan Vũ vỗ vỗ bùn đất dính trên tay, cười ha hả đứng lên hỏi: "Chuyện gì?"
 
Dược Thiên Sầu kỳ quái nói: "Ngoại trừ Trần Phong, ta còn dẫn theo một người tiến đến, thế nào tiến đến vài lần chưa từng thấy, đi đâu rồi?"
 
Quan Vũ sửng sốt, bỗng nhiên ha ha cười nói: "Ngươi nói tên kia a!" Lập tức đưa miệng dán vào bên tai Dược Thiên Sầu nhẹ giọng nói nhỏ vài câu.
 
Dược Thiên Sầu nghe được sắc mặt đại biến, thuận miệng mắng: "Đáng đời!"
 
Nguyên lai tên làm ra mê hương sau khi bị bắt đến, cũng giống như Trần Phong bị Bạch Hồ mạnh mẽ lấy mẫu bổn mạng nguyên thần, nhưng tên kia nhìn thấy dung mạo của Bạch Hồ thì chấn kinh, lập tức nổi lên sắc tâm. Sau đó càng không biết trời cao đất rộng mưu toan dùng Thần Tiên Đảo để đi làm việc hái hoa. Chẳng hay hắn thật không biết hay biết rõ, cũng không ngẫm lại bổn mạng nguyên thần đã bị nhéo vào trong tay
 
Người ta, nhất cử nhất động thế nào khả năng không bị người ta phát hiện. Sau đó quả nhiên Bạch Hồ hủy đi bổn mạng nguyên thần của hắn, giết chết ngay tại chỗ.
 
"Ai! Đáng tiếc cho một nhân tài, bỏ đi, là hắn tự tìm, cũng không trách được người khác. Các ngươi chơi đi, ta đi trước, hẹn gặp lại!" Dược Thiên Sầu có điểm tiếc hận nói.
 
"Chờ một chút." Quan Vũ kéo hắn nói: "Nhớ kỹ khi trở lại mang cho ta một ổ ong mật, ta muốn lý giải quan hệ giữa thực vật học và động vật học."
 
"Được, ta nhớ kỹ."
 
Quay trở lại gian phòng của mình trong Phù Tiên Đảo, tỉ mỉ nghe một chút thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, khẩn cấp lấy ra ngọc điệp ghi phương pháp luyện đan để nghiên cứu, thần thức rót vào trong ngọc điệp, từ tầng thứ nhất nhìn tới.
 
Kỳ thực tầng thứ nhất cũng không phải phương pháp luyện đan, ngược lại giảng giải một ít thường thức luyện đan, cùng những chuẩn bị, thí dụ như luyện đan dùng loại lửa gì hay nhất, dùng đan lô gì càng có thể đề cao xác suất thành công của đan dược, tổng cộng viết một đống lớn.
 
Đối với Dược Thiên Sầu chỉ là một thái điểu trong việc luyện đan mà nói, những vấn đề có tính thường thức chuyên làm đau đầu này lại là điều mà hắn cần lý giải, hắn thiếu chính là những điều này, cho nên hắn nhìn rất dụng tâm, hầu như mỗi chữ mỗi câu vừa nhìn thì trong lòng liền nhớ kỹ.
 
Tầng thứ hai cũng không phải phương pháp luyện đan, thần thức Dược Thiên Sầu vừa tiến vào, liền tiếp nhấp vào biển cả viết về linh thảo, ở trong đó không chỉ kể lại toàn bộ về linh thảo, tên, dược hiệu, thậm chí cả hình dạng của thảo dược từ nhỏ đến lớn đều đề cập rất sống động, khả năng kể lại chi tiết quả thực làm người giận sôi, dù tập tính sinh trưởng của mỗi loại thảo dược cùng địa điểm dễ thu thập nhất cũng hoàn toàn bày ra thật tỉ mỉ.
 
Dược Thiên Sầu chấn kinh, không phải chỉ là khiếp sợ, mà là phi thường phi thường khiếp sợ. Tuy rằng hắn đối với thảo dược và luyện đan dốt đặc cán mai, nhưng hiện tại hắn cũng biết được chính mình đã nhặt được bảo bối, may mắn mình cướp đi từ trong tay Lưu Chính Quang thật đúng là anh minh cỡ nào, thứ tốt như vậy nếu buông tha không lấy tới tay, quả thực không bằng cẩu lợn.
 
Vô cùng chấn động, hắn không khỏi nghĩ tới Đan Tông năm xưa, một môn phái dùng đan dược lập môn hộ quả nhiên tạo nghệ không người sánh bằng. Xem lại vô số thảo dược được ghi chép bên trong, chỉ biết đã cần tìm tâm huyết của bao nhiêu người và bao nhiêu thế hệ cùng thời gian để có thể ghi chép tổng kết lại, chỉ là tầng thứ nhất cũng đủ xem như của quý của trời đất. Nếu có người muốn trùng kiến Đan Tông, tin tưởng chỉ bằng vào khối ngọc điệp này, sẽ không tồn tại bất luận điều gì cản trở.
 
Nhiều thảo dược như vậy muốn ở trong khoảng thời gian ngắn nhớ kỹ toàn bộ thì không có khả năng, chỉ có thể giữ lại sau đó từ từ nghiên cứu, cảm thán một tiếng, Dược Thiên Sầu lướt nhanh thần thức tiến vào tầng thứ ba.
 
Từ khúc ngôn ngữ dạo đầu có thể thấy được, bên trong ghi chép hẳn là phương pháp luyện đan dành cho Trúc Cơ kỳ sử dụng.
 
Từ tên gọi của phương pháp luyện đan đến việc bên cạnh đều viết rõ công hiệu của đan dược, thảo dược cần thiết được liệt ra bên dưới, dù trình tự và thời cơ đầu nhấp thảo dược cùng năm tháng sinh trưởng của thảo dược cũng được viết ra, còn có vấn đề phát sinh trước khi đan dược luyện thành, không một chỗ nào mà không ghi chú thật rõ.
 
Chậc chậc! Thực sự là thứ tốt a! Chỉ sợ dù là một người phàm khi nhìn thấy thứ này, chỉ cần học theo đúng khuôn cũng có thể hiểu được cách luyện chế ra linh đan diệu dược. Nghĩ không ra chỉ Trúc Cơ kỳ đã có thể sử dụng nhiều đan dược phụ trợ tu luyện đến như vậy. Thực sự là kỳ quái, nếu Đan Tông có khả năng luyện chế ra nhiều linh đan diệu dược như vậy để đề cao tu vi, thực lực hẳn sẽ không yếu a! Thế nào lại bị người diệt môn vậy chứ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
 
Dược Thiên Sầu còn đang nhìn, bỗng nhiên nheo mắt, ba chữ Trúc Cơ Đan xuất hiện ngay trước mắt liền hấp dẫn sự chú ý của hắn.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.