Chương trước
Chương sau
Kỳ thực vừa rồi hắn hỏi như vậy là có hai nguyên nhân, một là muốn biết ngọc điệp ghi phương pháp luyện đan trên tay Lưu Chính Quang rốt cục có hình dạng gì, tránh cho lúc hạ thủ mắc phải sai lầm. Hai chính là muốn biết Khúc Bình Nhi có phải thực sự toàn tâm toàn ý đối với mình không, nếu như nàng có chỗ nào cố ý giấu diếm, đời này Khúc Bình Nhi cũng đừng mơ tưởng Dược Thiên Sầu sẽ thật tình thật ý đối với nàng, chỉ sợ lúc này sẽ bị hắn ném lên giường cởi sạch tử hình ngay tại chỗ, chơi xong muốn vứt bỏ thì vứt bỏ, đáng chết thì sẽ giết, Dược Thiên Sầu tuyệt đối không có một điếm lưu luyến.
 
Nếu như nói hắn độc ác cũng không nói sai, đừng xem hắn bình thường hỉ hả, nhưng trong cái khung vẫn chính là lão đại xã hội đen tiếu ngạo giang hồ ở kiếp trước. Thử nghĩ một người từ hai bàn tay trắng trở thành lão đại xã hội đen danh chấn nhất phương, có mấy kẻ là người tử tế.
 
Khúc Bình Nhi dựa lưng vào Dược Thiên Sầu, dịu ngoan nằm trong lòng hắn, nàng sợ rằng cũng không bao giờ biết chính mình mới chuyển một vòng qua quỷ môn quan. Trên gương mặt hỉ hả không chút nghiêm túc của Dược Thiên Sầu, hiện lên một tia ôn nhu hiếm có, ngón tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Khúc Binh Nhi.
 
"Bình nhi!"
 
"Ẩn!"
 
"Đừng quay trở lại Thanh Quang Tông nữạ, theo ta đi thôi!"
 
"Hiện giờ sao?" Khúc Bình Nhi dừng một chút nói: "Ta cũng muốn đi theo huynh, nhưng còn chưa nói với sư phụ, sư phụ luôn đối đãi tối với ta, như vậy không nói một tiếng thì bỏ đi sợ làm sư phụ lo lắng."
 
"Sư phụ của nàng là đồ đệ của Lục Vạn Thiên?"
 
"Ân!"
 
"Để một mình nàng ở lại Thanh Quang Tông ta thật sự lo lắng, huống chi Lưa Chính Quang đang có lòng dạ khó lường đối với nàng." Dược Thiên Sầu có chút lo lắng nói.
 
"Hì hì!" Khúc Bình Nhi xoay người lại nhìn hắn cười nói: "Làm sao vậy? Lo lắng ta sẽ bị Lưu Chính Quang chiếm tiện nghi?"
 
Dược Thiên Sầu trịnh trọng nói: "Không phải là lo lắng, mà là phi thường lo lắng. Hai ông cháu Lưu gia không ai là thứ tốt, còn một đám trưởng lão chó má Thanh Quang Tông nữa, đều là mặt người dạ thú. Điểm này ta so với nàng thể nghiệm càng sâu. Nàng chỉ là một tiểu đệ tử Thanh Quang Tông thế nào khả năng chống qua được bọn họ chứ."
 
Tuy rằng hắn nói rất khó nghe, nhưng Khúc Bình Nhi biết hắn thực sự lo lắng cho nàng, vẻ mặt ngọt ngào, cũng trịnh trọng nói với hắn: "Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, ta là một cô nhi, lúc ta còn rất nhỏ sư phụ đã đưa ta lên núi tu hành, vẫn đối đãi ta như con gái ruột, trong số những nữ đệ tử sư phụ đối với ta tốt nhất, nếu như ta không nói mà rời đi, không chỉ làm sư phụ lo lắng, lương tâm của ta sẽ băn khoăn."
 
"Sư phụ của nàng là nam hay nữ?" Dược Thiên Sầu đột nhiên hỏi một câu ngoài lề.
 
"Nữ, huynh hỏi điều này làm gì?" Khúc Bình Nhi kỳ quái hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
"Nga! Vậy ta an tâm."
 
Khúc Bình Nhi sửng sốt, lập tức liền phản ứng, đôi bàn tay trắng như phấn đánh tới, trong miệng mắng: "Sao trong đầu huynh chứa toàn thứ linh tinh rối loạn như vậy!"
 
Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, kì thực hắn rất muốn nói một câu rằng "là do nàng quá thuần khiết mà thôi". Điều này không thể trách hắn, bởi kiếp trước hắn lăn lộn trong thế giới hắc đạo, những chuyện không lành mạnh đã từng trông thấy qua rất nhiều rồi. Đối với nhiều chuyện không tránh khỏi những suy nghĩ tiêu cực. Hắn thuộc loại người xem nặng lòng nghi ngờ, không dễ dàng tin tưởng người khác.
 
"Ai! Xem ra không khuyên được nàng." Dược Thiên Sầu than nhẹ một tiếng, bỗng nhiên bế bổng Khúc Bình Nhi đứng lên.
 
"A! Huynh làm gì?" Khúc Bình Nhi vừa mừng vừa sợ kêu lên.
 
Dược Thiên Sầu cười nhạt nói: "Nàng tin tưởng ta sao?"
 
"Ân!" Khúc Bình Nhi hạnh phúc giống như một con mèo nhỏ vùi đầu vào ngực Dược Thiên Sầu gật đầu.
 
Dược Thiên Sầu nhìn thấy tâm động, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, nói: "Bình nhi, nàng hãy nghe ta nói. Hiện tại ta đáp ứng cho nàng trở lại Thanh Quang Tông, cũng không phải ta không muốn nàng ở lại. Bàn thân ta rất muốn nàng ở lại, nhưng ta cũng không muốn nàng phải khó xử, thấy nàng khổ sở lòng ta nhất định còn khổ sở hơn nàng, nàng hiểu không? Sau khi nàng trở lại Thanh Quang Tông, nhất định phải nhớ bảo vệ tốt cho mình, không nên tiếc tất cả sự trả giá bảo vệ cho mình, chỉ cân trong lòng nàng còn có ta, coi như là vì ta mà bào hộ mình, nhất định nhất định phải làm mình sống thật tốt, ngàn vạn lần phải thật tốt, Bình nhi! Nàng nhớ kỹ, mặc kệ sau đó phát sinh chuyện gì, ta nhất định sẽ tìm được nàng, dù cho ta chết, hồn phách của ta cũng sẽ tìm được nàng, đồng thời sẽ để cho nàng biết ta tới."
 
"Ta không muốn huynh chết." Khúc Bình Nhi che kín miệng hắn, chảy nước mắt si ngốc nói: "Ta muốn huynh sống tới tìm ta, ta nhất định sẽ sống thật tốt chờ huynh tới tìm ta."
 
Dược Thiên Sầu ôn nhu cười nói: "Chỉ cần nàng có thể làm được, ta nhất định có thể làm được, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn càn được hai ta. Bình nhi! Nàng phải nhớ kỹ, ngày hôm nay chúng ta xa nhau, chính là vì ngày mai tương phùng."
 
"Ư ân...Khúc Binh Nhi chảy nước măt liêu mạng gật đâu.
 
Thấy nàng nước mắt ào ào, tiếp tục khóc như vậy còn không biết khi nào mới xong việc, Dược Thiên Sầu muốn làm không khí hòa hoãn, thà nàng xuông đât, nói: "Ta có chuyện muốn cầu nàng, Bình nhi có đáp ứng không?"
 
"Ừ..." Khúc Bình Nhi hai mắt đãm lệ nói: "Chỉ cần ta có thể làm được, huynh cầu chuyện gì ta đều sẽ đáp ứng."
 
Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói: "Chuyện này nàng làm được rất dễ, ta chỉ sợ nàng nói thật dễ nghe, đến lúc đó lại không đáp ứng."
 
"Huynh không tin ta đến vậy sao?" Khúc Bình Nhi có điểm tức giận, bỗng nhiên thấy được trên mặt Dược Thiên Sầu lộ ra một tia cười quái dị, không khỏi ngần ra, hơi thấp thỏm nói: "Huynh không phải muốn ta và huynh làm chuyện đó chứ? Đã nói Lưu Chính Quang đang ở đây không có phương tiện mà!"
 
Dược Thiên Sầu sửng sốt, lập tức hiểu được nàng đang nói điều gì, thầm nghĩ nha đầu này cũng thật quá nhạy cảm, không khỏi cười khổ nói: "Ta là người hạ lưu như vậy sao?"
 
Khúc Bình Nhi đỏ mặt, giậm chân mắng: "Nếu không phải chuyện đó, vậy huynh nói đi! Ta đều đáp ứng huynh còn không được sao?"
 
"Đây là nàng nói, ngàn vạn lần không được đổi ý!" Dược Thiên Sầu kề miệng sát bên tai nàng, nói: "Tay có chút ngứa!"
 
Nói xong bàn tay đẵ theo cổ áo trượt xuống làn da trơn tuột...Cả người Khúc Bình Nhi run lên nhưng không phản kháng, chỉ nghe trong miệng nàng nói thầm: "Còn nói mình không phải là người hạ lưu, thật không gặp qua ai còn hạ lưu hơn..." Dần dần trong miệng nàng phát ra tiếng rên ri không ngừng.
 
Dược Thiên Sầu sàng một hồi khi âm mưa thực hiện được, vui tươi hớn hở rút tay ra, đặt lên mũi ngửi nói: "Thật thơm!" Câu nói làm Khúc Binh Nhi xấu hổ đến gục đầu thật sâu.
 
""Nàng chờ một chút, ta đi ra ngoài một chút sẽ nhanh trở lại." Dược Thiên Sầu tựa hồ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mở cửa đi ra ngoài thuận tiện đóng lại. Khúc Bình Nhi không biết hắn đi ra ngoài muốn làm gì, liền nhanh động thù chỉnh lý cổ áo bị bàn tay bại hoại làm xốc xếch.
 
Dược Thiên Sầu rất nhanh quay lại, tiến vào đóng cửa xong lấy ra một cái túi nhỏ tinh xảo, cười tủm tỉm nói: "Ta vừa mới mua, tặng cho nàng."
 
"A! Là túi trữ vật! Thật xinh đẹp, cho tới bây giờ ta chưa từng dùng qua." Khúc Bình Nhi thu được lễ vật vui vẻ không ngớt, thưởng thức một lát, bỗng nhiên vùng lông mày nhăn lại nói: "Thứ này thật đắt tiền, huynh ở bên ngoài một mình khẳng định không dễ dàng, hà tất lại xài tiền như vậy!"
 
"Ha hả! Chỉ cần nàng thích là tốt rồi, tốn chút tiền không tính là gì, phu quân của nàng thứ khác không có, chỉ có tiền. Bên trong túi trữ vật ta bỏ vào một trăm khối thượng phẩm linh thạch và một ngàn khối trung phẩm linh thạch, còn có một vạn khối hạ phẩm linh thạch. Nàng giấu kỹ trên người, khi ta không ở thì chuẩn bị phòng hờ." Dược Thiên Sầu cười nói.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.