Chương trước
Chương sau
Hai người lững thững đi bên trong thành, Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh, tất cả ở đây đối với hắn mà nói đều mới mè không gì sánh được. Quan Vũ liếc mắt nhìn hắn, tuy rằng trải qua quãng thời gian này ở chung, cơn giận đã tiêu không ít, nhưng đối với việc hắn làm hại mình bị người khống chế nguyên thần vẫn có điểm canh cánh trong lòng, trầm giọng nói: "Ngươi chỉ nhìn rồi đi, hay định chuẩn bị ở lại chỗ này vài ngày?"
 
Dược Thiên Sầu đang hứng thú dạt dào, không khỏi gật đầu nói: "Vừa mới tới đã nghĩ đi làm gì? Ở thêm vài ngày đi! Ở đây ngươi quen thuộc, ngươi xem ở địa phương nào họp?"
 
Sắc mặt Quan Vũ trong lơ đãng lộ ra mỉm cười, nói: "Đi theo ta!"
 
Hai người hướng phía trước đi đến, đi qua một sân rộng, có không ít người bày quầy hàng buôn bán tại đây. Quan Vũ đưa hắn đến trước một khách sạn, Dược Thiên Sầu quan sát bốn phía, phát hiện khách sạn trước mắt chỉ sợ là khách sạn khí phái nhất hắn nhìn thấy, chiêu bài trên đầu ghi Bách Hoa Cư, cũng không suy nghĩ nhiều đi theo tiến vào.
 
Mới vừa vào cửa liền có tiểu nhị nhiệt tình hô: "Hai vị, là ăn uống hay ở trọ?"
 
Dược Thiên Sầu vừa đánh giá, phát hiện tên tiểu nhị cũng có được tu vi Luyện Khí thất cấp. Quan Vũ đi tới trước quầy gõ lên kêu: "Chưởng quỹ, hai phòng hảo hạng tốt nhất."
 
Sau lưng quầy hàng có một tên mập mạp bước nhanh tới, chưởng quỹ mập mạp hòa khí cười nói: "Phòng hảo hạng tốt nhất là mười khối trung phẩm linh thạch một ngày đêm, hai phòng hai mươi trung phẩm linh thạch, chẳng hay hai vị muốn ở bao nhiêu ngày."
 
"Muốn ở mấy ngày?" Quan Vũ quay đầu hỏi.
 
Dược Thiên Sầu ngây người một hồi, nhíu mày nói: "Không lầm chứ! Hai phòng ở một ngày đêm phải hai mươi trung phẩm linh thạch? Đệ tử mồn phái bình thường dù lấy linh thạch thu nhấp trong nửa năm cũng ở không nổi một ngày đêm đi?"
 
Béo chưởng quỹ hòa khí nói: "Vị tiểu huynh đệ này sợ là lần đầu tiên đến đây đi! Bách Hoa Cư của chúng ta do chính Bách Hoa Cung mở ra, cũng là khách sạn tốt nhất trong toàn bộ Bách Hoa Cốc, ở tại chỗ này ngươi có thể thanh thản ổn định nghỉ ngơi, mặc kệ là chính đạo hay ma đạo, không mấy người dám đến đây quấy rối. Cho nên nói hai mươi khối trung phẩm linh thạch một ngày đêm tuyệt đối là có giá trị."
 
"Hừ! Không mấy người dám đến quấy rối, đó không phải nói rõ vẫn có người dám đến quấy rối sao!" Dược Thiên Sầu lầm bầm một câu, thấy sắc mặt chưởng quỹ hơi đổi, ngẫm lại mình mới đến nếu đắc tội Bách Hoa Cung cũng không có chỗ nào tốt, không thể làm gì khác hơn là sửa lời nói: "Vậy trước tiên ở một ngày đêm đi!"
 
Sắc mặt chưởng quỹ lập tức hòa hoãn lại, cười nói: "Vậy chọn cho hai vị hai phòng hảo hạng?"
 
Dược Thiên Sầu gật đầu, lại giả vờ thò tay vào trong vạt áo trống rỗng, lấy ra hai khối linh thạch đặt lên trên quầy hàng.
 
Chưởng quỹ nhìn thấy vạt áo bằng phẳng của hắn không ngờ có thể lấy ra hai khối linh thạch lớn, nhịn không được kỳ quái nhìn thêm mấy lần. Trong lòng Dược Thiên Sầu rùng mình, thầm nghĩ xem ra phải mua một túi trữ vật làm hình dạng cho người ngoài không để ý.
 
Chưởng quỹ đăng ký xong, để tiểu nhị dẫn hai người lên lầu. Dược Thiên Sầu lơ đãng nhìn thấy vẻ cười quái dị trên mặt Quan Vũ, thoáng ngấn ra, lúc này mới hiểu được xảy ra chuyện gì. Ta nói thế nào lại dẫn ta tới địa phương đắt giá như vậy, nguyên lai đối với lão tử còn có ý kiến, mẹ nó! Muốn cho lão tử hao tài a! Mầm móng này cũng không tốt, phải đúng lúc đập chết ngay.
 
Địa phương ở trả giá đắt cũng không tầm thường, phòng khách và vật phầm cùng bài biện thật xa hoa, đẩy cửa sổ là sân rộng, nhìn sân rộng náo nhiệt, Dược Thiên Sầu tâm tình tốt, cảm giác tức giận khi bị Quan Vũ tính toán cũng phai nhạt vài phần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
"Ân! Chợ của tu chân giới, nhìn xem có thứ tốt gì." Dược Thiên Sầu thì thào vài câu, chậm rãi đi ra khỏi khách sạn.
 
Chắp tay đi dọc theo chợ, nhìn sang tiểu thương bày hàng bốn phía, nếu như không biết tình huống, có ai biết đây là tu chân giới. Dược Thiên Sầu chậm rãi đi tới từng
 
Quầy hàng, không phát hiện được có bao nhiêu thứ chính mình có thể nhận thức.
 
Đi tới trước một quầy hàng, phát hiện rất lạnh lẽo, khác hẳn vẻ náo nhiệt bốn phía, bỗng nhiên thấy trên mặt bàn bày đủ loại phù chú, không khỏi ngừng lại hỏi: "Đạo hữu, thứ này có thể dùng làm gì?"
 
Chủ quầy nhanh đứng lên, chỉ vào trương phù chú giới thiệu: "Đây là Yên Vụ phù, gặp phải nguy hiểm có tác dụng chạy trốn, một hạ phâm linh thạch mười tờ. Đây là Hỏa phù, ném ra, trong phương viên một trượng có thể dây lên hỏa diêm cao một trượng, có thể duy trì liên tục thời gian mười lần hô hấp, một hạ phẩm linh thạch. Đây là Tiễn phù, trong vòng ba mươi trượng chỉ đâu đánh đó, có thể xỏ xuyên qua vách tường đá dày một thước, hai hạ phẩm linh thạch. Đây là Kim Cương phù...
 
Dược Thiên Sầu càng nghe con mắt càng sáng, những thứ này quả thực là thứ tốt dành cho việc giết người phóng hỏa nha! Hắn không khỏi tỉ mỉ quan sát chủ quầy, là một thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi, là tu sĩ Luyện Khí bát cấp.
 
"Đạo hữu, ngươi muốn mua sao, mua nhiều có thể giảm giá." Tu sĩ thanh niên thành khẩn hỏi.
 
Dược Thiên Sầu cười nói: "Đây đều do chính ngươi làm sao?"
 
Tu sĩ thanh niên gật đầu, nói: "Là chính ta làm, đây là bí thuật tổ truyền của nhà ta. Nếu không phải tu vi ta thiếu, còn có rất nhiều phù chú lợi hại hơn chế ra không được, ta cũng không cần lưu lạc ở đây bán loại phù cấp thấp để mưu sinh."
 
Dược Thiên Sầu cười, tủm tỉm hỏi: "Thế nào? Trong nhà ngươi không còn thân nhân sao?"
 
Thanh niên buồn bã cúi đầu xuống, hơi lắc đầu.
 
"Ta mua là muốn mua, nhưng không biết hiệu quả rốt cục thế nào?" Dược Thiên Sầu có điểm chần chờ nói.
 
Tu sĩ thanh niên có điểm nóng nảy, nói: "Đạo hữu xem ta tuổi còn trẻ, sợ hiệu quả ta luyện chế phù không tốt, nếu như ngươi không tin, chúng ta có thể tìm một địa phương hẻo lánh thử xem."
 
Dược Thiên Sầu sờ sờ mũi, trầm ngâm nói: "Vậy tìm một chỗ thử xem? Nếu như hiệu quả thực sự không tệ, ta sẽ mua toàn bộ."
 
"Đạo hữu chờ!" Nghe được nếu hiệu quả tốt, sẽ được mua toàn bộ, tu sĩ thanh niên nhanh tay thu thập quầy hàng, dẫn Dược Thiên Sầu quẹo đông quẹo tây đi tới bên ngoài trấn nhỏ.
 
Dược Thiên Sầu quan sát bốn phía, phát hiện quả nhiên rất hẻo lánh, thỏa mãn gật đầu, nói: "Đạo hữu lấy thử một trương phù thừ xem sao!"
 
Tu sĩ thanh niên lập tức từ trong túi lấy ra một phù chú biểu diễn ngay trước mặt hắn.
 
Hiệu quả quả nhiên không tệ, Dược Thiên Sầu phi thường vui vẻ, không khỏi kỳ quái hỏi: "Ta thấy quầy hàng của ngươi lạnh lùng vắng vẻ tựa hồ người vào xem cũng không có, lẽ nào ngươi chế tác phù chú lại làm cho người ta chướng mắt như thê?"
 
Tu sĩ thanh niên chậm rãi cúi đầu xuống, thành thật trả lời: "Ngày đầu tiên ta bày hàng ở nơi này, không ít người ngay từ đầu nhìn thấy phù chú đều rất nhiệt tâm, nhưng vừa nghe được là do chính ta làm thì không chịu mua, ai cũng nói người chê phù tu vi càng cao thì chế phù càng tốt, cho nên...
 
Càng nói thanh âm càng thấp, Dược Thiên Sầu nghe hiểu cả ý tứ, thầm nghĩ hài tử không may này quả nhiên quá thành thật, lẽ nào ngươi không thể nói do phụ thân hay sư phụ của ngươi làm được hay sao.
 
"Đạo hữu xem như hỗ trợ được không! Uy lực phù chú của ta ngươi cũng vừa thấy được, uy lực phù chú cũng không kém hơn người khác, ngươi mua nhiều ta nhất định giảm giá tốt nhất, bằng không ngay cả phí thuê quầy ngày mai ta cũng trả không nôi nữa." Tu sĩ thanh niên gần như cầu xin nói.
 
"Được! Ta mua hết." Dược Thiên Sầu vỗ vai hắn, vừa nói vừa quan sát bốn phía. Tu sĩ thanh niên vui vẻ đến liên tục gật đầu, lại nghe người mua vỗ vai mình nói: "Ta ngay cả ngươi cũng mua luôn!"
 
Tu sĩ thanh niên còn chưa kịp phản ứng, chợt cảm thấy hoa mắt...
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.