Chương trước
Chương sau
Trong hoa viên gió mát vi vu, hoa tươi đua nhau lay động khoe sắc. Một nhà ba người đợi lúc lâu sau, kết quả không có thấy phát sinh chuyện gì lạ thường, tiên nhân trong truyền thuyết cũng không có xuất hiện. Cha con hai người nghi hoặc nhìn Tiết Nhị Nương.
 
Tiết Nhị Nương thần tình ửng hồng, khó khăn nói: "Không phải ta nói bậy, miếng ngọc bội này đúng là đã được truyền thừa nhiều đời trong Tiết gia."
 
"Ngươi là hậu nhân của Tiết Đại Ngưu?" Ba người đang mải quan sát miếng ngọc vỡ vụn nằm trên mặt đất. Thì phía sau lại mơ hồ truyền đến một thanh âm tang thương.
 
Ba người cả kinh, xoay người nhìn lại thì thấy một vị lão nhân mặc áo bào trắng, bộ dạng hiền lành, tay cầm theo phất trần, đang híp mắt nhìn về phía ba người.
 
"A..." Ba người sửng sốt kinh hô.
 
Bất quá Dược Thiên Sầu phản ứng vẫn nhanh nhất, hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu. Có nhi tử làm mẫu, hai vợ chồng Dược lão cũng quỳ theo ở phía sau. Lúc này Tiết Nhị Nương mới run rẩy đáp: "Tiết Đại Ngưu đúng là tổ phụ của thiếp thân."
 
"Ha ha! Đã là con cháu của cố nhân, vậy thì bất tất phải đa lễ, tất cả đều đứng lên đi!" Lão nhân cười nói.
 
Khi ba người đứng lên, lão nhân lại hỏi: "Chẳng hay các ngươi gọi lão hủ tới đây, là có chuyện gì sao?"
 
Một nhà ba người liếc mắt nhìn nhau, không biết phải mở miệng như thế nào. Lúc sau, Dược Thiên Sầu mới mạnh dạn cắn chặt răng, quỳ xuống nói: "Ta thỉnh cầu lão thần tiên thu ta làm đồ đệ, đưa ta đi cầu tiên đạo."
 
"Đứng lên mà nói!" Lão nhân khoát tay.
 
Dược Thiên Sầu thầm nghĩ: "Mẹ nó! Ngươi còn chưa đáp ứng, bây giờ ta có thế đứng lên sao? Ta phải giống như cổ nhân, bái đến lúc ngươi đáp ứng mới thôi." Trong lòng nghĩ như vậy, tự nhiên là hắn vẫn quỳ không chịu đứng lên.
 
Lão nhân thâm ý liếc mắt nhìn hắn một cái, theo sau mới thở dài nói: "Tiết Đại Ngưu đối với ta có ân. Năm xưa trước lúc rời đi, ta đã từng nhẩm tính kiếp này hắn sẽ phái chịu đại họa tuyệt tự, cho nên cũng lưu miếng ngọc bội linh thông kia lại, vốn định giải trừ mối họa này để báo đáp ân tình cho Tiết gia. Hiện giờ...Ài...."
 
Nói xong lão nhân ngao ngán lắc đầu, trầm ngâm lúc sau mới nhìn Dược Thiên Sầu: "Chàng trai trẻ, không phải ta xem thường nhưng căn cốt ngươi vô cùng hỗn tạp, căn bản con đường tu tiên không thích hợp với ngươi. Coi như đưa ngươi trở về núi, ngươi cũng không có tiền đồ gì. Hay là thinh cầu chuyện khác đi?"
 
Hai vợ chồng Dược Trường Quý nghe lão thần tiên phán như vậy. Cũng lo lắng nhìn đứa con của mình.
 
"Ta kháo! Lão gia hỏa này nhiều lời vô nghĩa như vậy là muốn ta đưa ra thỉnh cầu khác? Bất quá, ngoại trừ tu tiên cầu đạo, trong thế giới này không có gì hấp dẫn nổi ta. Nếu đánh mất cơ hội lần này, ngày sau biết đi đâu tìm danh sư đây. Mẹ kiếp, nhất định không đổi, xem chúng ta ai mặt dày hơn ai." Dược Thiên Sầu nghĩ thế, cho nên một mực im lặng không chịu lên tiếng. Ánh mắt lẳng lặng nhìn xuống miếng ngọc bội nằm ở trên mặt đất.
 
Hành động của Dược Thiên Sầu, chẳng qua chính là không muốn thay đổi quyết định. Thấy đứa con cường ngạnh, hai vợ chồng Dược lão sợ thần tiên sượng mặt, nhưng lại không biết phải mở miệng khuyên can như thế nào.
 
Lão nhân nhăn mày, thầm nghĩ tiểu tử này không biết nặng nhẹ, cho nên ngữ khí rất không thoải mái: "Nếu ngươi không muốn thay đổi quyết định, vậy thì ta cũng hết lòng tuân thủ điều ước. Bất quá, chuyện thu ngươi làm đồ đệ, ta không thẻ làm chủ được, nhưng sẽ giới thiệu cho ngươi một vị lương sư khác, ngươi có bằng lòng hay không?"
 
"Quên đi, không nên bức lão gia hỏa này tới đường cùng, vạn nhất chọc giận hắn, hắn chụp mông bỏ của chạy lấy người thì xong." Dược Thiên Sầu nghĩ vậy, nên cuống quít dập đầu nói: "Nguyện ý, ta nguyện ý."
 
"Thế thì mau đi thôi!" Lão nhân khoát ống tay áo nói, đợi Dược Thiên Sầu cáo biệt cha mẹ xong, chưa kịp nhúc nhích, thì đã thấy trước mắt tối sầm thành một mảnh, bên tai vù vù tiếng gió thổi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
 
Trong hoa viên, hai vợ chồng Dược lão đột nhiên thấy tình cảnh hai người biến mất. Tràả qua cơn kinh ngạc, cũng biết đứa con của mình đã bị lão thần tiên mang đi rồi....
 
Trên Thanh Quang Sơn có Thanh Quang Tông.
 
Mây mù thăm thẳm có bóng tiên tung.
 
Nhân gian phúc địa vui sướng vô cùng.
 
Cả đời đều nguyện ở trung núi này.
 
Thanh Quang sơn cao chừng hơn ngàn trượng, diện tích rộng lớn bao quát suốt mấy ngàn dặm. Thế núi dựng đứng hiểm trở, cây cối mọc dưới chân núi dày đặc, dã thú ẩn núp xung quanh, là một địa phương ít người lui tới. Thế nhân không biết chính là, trên đinh núi lại có một phen tư vị khác. Bởi vì Thanh Quang Tông danh chấn Tu Chân Giới, cũng nằm ngay ở trên đinh núi này.
 
Một đạo lưu quang xẹt qua, dừng ở trước sơn môn của Thanh Quang Tông. Dược Thiên Sầu toàn thân buông lỏng, hai mắt tỏa sáng, nín đã lâu như vậy rốt cuộc đã toại nguyện rồi. Hắn phóng mắt ngắm nhìn cả ngọn núi này, thấy ở phía xa xa giữa sườn núi có mây trắng bao quanh, tầng tầng sương mù và màu xanh của núi rừng đan xen lẫn nhau. Dược Thiên Sầu thầm nghĩ: "Đúng là tiên cảnh nhân gian.., đúng là nơi cư ngụ của thần tiên."
 
"Đi theo ta!" Lão nhân bên cạnh khẽ quát một tiếng.
 
Dược thiếu gia vội vàng đuổi theo. Trước cửa sơn môn hai vị đồng tử trông thấy lão nhân quay về, cũng đồng loạt cúi đầu nói: "Tham kiến chưởng môn!"
 
Chứng kiến lão nhân gật đầu ậm ừ. Dược Thiên Sầu không khỏi hoảng sợ, tâm tư đã muốn nhảy vọt lên, thầm nghĩ: "Ui da, không ngờ là chưởng môn nhân ah!" Dọc theo đường đi có không ít người hướng lão nhân hành lễ. Dược Thiên Sầu thì lẽo đẽo bám theo hắn đi vào trong một tòa đại điện.
 
Lúc này, ở bên trong đại điện có không ít người đứng lên, hướng lão nhân hành lễ: "Bái kiến chưởng môn sư huynh!"
 
Lão nhân khoát tay mỉm cười nhìn hai bên. Lập tức bước tới chiếc bồ đoàn ở chính giữa. Dược Thiên Sầu cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn. Tất cả mọi người đều an vị, nhưng lại nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu đánh giá lên.
 
Lão nhân mỉm cười giải thích: "Trăm năm trước ta thiếu nợ nhân tình của một người ở Yến Tử Thành. Hiện giờ hậu nhân của hắn muốn xin gia nhập Thanh Quang Tóng để tu hành. Vì báo ân, ta đã đem theo chàng trai trẻ này lên núi. Nói thật căn cốt hắn vô cùng kém, không thích hợp trên con đường tu hành. Chẳng biết có vị sư đệ nào nể mặt ta, mà thu nhận hắn không? Coi như làm cái chân tạp vụ cũng được."
 
"Ta kháo! Lão bất tử, nhiều người ở đây như vậy mà chăng thèm cấp cho ta một chút thể diện ah! Muốn lão tử đi làm tạp vụ ư? Ngươi chờ xem, một ngày nào đó ta sẽ đạp nát cái Thanh Quang Tông này của ngươi ra..." Dược Thiên Sầu không ngừng mắng thầm ở trong lòng.
 
Bất quá, xem bộ dạng của đám người ở trong đại điện, thì giống như không một ai muốn thu nhận hắn làm đồ đệ. Thật lâu sau, có một lão nhân ăn mặc khá lôi thôi, mới đứng lên nói: "Vậy để hắn theo ta đi! Dù sao ta còn chưa có đồ đệ."
 
Sắc mặt của lão chưởng môn hơi trầm xuống, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Khó khăn cho sư đệ rồi!"
 
"Còn không qua bái sư." Câu này là muốn ám chỉ Dược Thiên Sầu đứng ở bên cạnh.
 
Dược Thiên Sầu vội vàng bước ra, hướng vị lão nhân ăn mặc lôi thôi, dập đầu ba cái: "Đệ tử Dược Thiên Sầu bái kiến sư phụ!"
 
Lão nhân lôi thôi mỉm cười, kêu hắn mau đứng lên. Rồi lại nhìn chưởng môn nói: "Chưởng môn sư huynh! Vậy ta đây dẫn hắn về trước nhé!"
 
Chưởng môn gật đầu ưng thuận. Theo sau cả đám người ở trong đại điện, đều hướng lão nhân lôi thôi chúc mừng hắn, đã thu được một vị đồ đệ tốt.
 
Lão nhân lôi thôi lắc đầu cười trừ, mang theo Dược Thiên Sầu rời đi.
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.