Chương trước
Chương sau

Trong Tử Huyền Phủ, sóng trên mặt hồ rộng hàng trăm dặm đó đang lăn tăn lên xuống, nhẹ nhàng đánh lên bờ hồ.
Trên bờ hồ.
Hơn trăm người của Tần tộc đang thoải mái nhàn rỗi ngồi quanh một cái bàn.
Nhóm người này vốn là đang nói chuyện cười đùa với nhau, nhưng hốt nhiên ----
- Linh bảo mẫu đỉnh sáng rồi!
Thanh âm kinh ngạc vui mừng của Tần Tư vang lên. Tức thì hơn trăm người cùng nhau quay đầu nhanh chóng nhìn về bức màn nước trong không trung. Mỗi người đều nhìn không rời mắt, ngưng cả hô hấp.
- Cuối cùng thì một vở kịch hay đã bắt đầu.
Tần Vũ mỉm cười phẩm trà quan sát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lần này, thần vương của Mê Vụ thành không có đến, vì lần trước Khương Lan đã phát thệ rằng y sẽ không tranh đoạt Vạn Dân Ấn. Khương Lan không đến, Tử Vong thần vương Tả Thu Lâm cùng Dịch Phong cũng không đến. Lúc này, nhóm thần vương của Mê Vụ thành gồm Tần Vũ, Khương Lập, Hắc Vũ, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong đều đang uống trà thông qua bức màn nước để xem kịch. Không khí trong Mê Vụ thành thì thoải mái, nhưng lúc này ở Thiên Tôn sơn lại đang khẩn trương đến cực điểm.
- Hưu!
Hai đạo nhân ảnh bỗng xuất hiện bên ngoài thông đạo điêu khắc của Thiên Tôn sơn, chính là Tây Bắc thánh hoàng Chu Hoắc và kẻ mới thành thần vương – Chu Hiển. Hai người vừa xuất hiện, liền chú ý tới Tu La thần vương La Phàm cách đó không xa.
Chu Hoắc, Chu Hiển nhìn nhau một cái, trong mắt có nét cười lạt. Bọn họ biết rõ, lần này Tu La thần vương La Phàm đã được chú định là chắc chắn sẽ thất bại rồi. Lôi Phạt Thiên Tôn muốn xuất thủ…ai có thể cản đây? Vạn Dân Ấn khẳng định sẽ thuộc về Khương Phạm.
- Ồ…
Tu La thần vương cũng chú ý hai phụ tử, không khỏi cười nhẹ một tiếng. Hai ngươi Chu Hoắc, Chu Hiển liền trực tiếp đi vào thông đạo đó. Sau khi đi vào, họ chạy đi rất nhanh. Thông đạo điêu khắc này cũng rất quái dị, căn bản không cách gì thuấn di, hay phi hành.
Chu Hoắc nhắc nhở:
- Hiển nhi, sau khi đi vào bên trong Thiên Tôn sơn, con cứ đứng yên bên cạnh ta và Khương Phạm huynh, không cần phải tranh đoạt Vạn Dân Ấn, để những người kia tự do tranh đoạt trong giây lát.
- Hài nhi hiểu rồi.
Trên mặt Chu Hiển cũng có nét cười nhạt.
- Đợi gia gia xuất thủ, những thần vương vốn nghĩ mình sẽ lấy được Vạn Dân Ấn, sẽ có biểu tình gì nhỉ? Thật là rất mong đợi được thấy.
Chu Hoắc cũng bật cười.
Hai phụ tử ngoài miệng nói chuyện, nhưng tốc độ không hề giảm chút nào, thoáng chốc đã vào tới bên trong Thiên Tôn sơn. Khi bọn họ vào đến nơi, không ngờ vừa hay có thánh hoàng thi triển Không gian đông kết.
- Hấp…
Hai phụ tử tuy ở chân núi Thiên Tôn sơn, nhưng vẫn nhìn thấy được ở trung ương hẻm núi bị vỡ ra của Thiên Tôn sơn có một cỗ ánh sáng, rất hiển nhiên lúc này Linh bảo mẫu đỉnh đã sáng lên.
Bên trong hẻm núi.
Huyết Hải nữ vương, Ma Điền cùng một số vị ẩn thế thần vương, mấy vị thần vương của phe phi thăng giả, còn có bát đại thánh hoàng cầm đầu hơn chục vị thần vương của bát đại thần tộc. Khi Linh bảo mẫu đỉnh sáng lên, phản ứng nhanh nhất là người của hai phương ---
- Vạn Dân Ấn!
Ánh mắt Đoan Mộc Vân lóe sáng, là người đầu tiên phóng lên trời, còn Mộc Khâm, Thang Lam ngay sau đó bay lên theo. Ba người này không chút do dự trực tiếp nhắm về Linh bảo mẫu đỉnh.
Ngoài mấy người này ra, còn có phe của Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng.
Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng nhìn thấy Linh bảo mẫu đỉnh bên trên quang mang sáng lên, đồng dạng không hề do dự vọt lên.
- Tranh đi, tranh đi.
Khương Phạm vẫn bình tĩnh đứng ở hẻm núi, chỉ ngẩng đầu nhìn chư vị thánh hoàng phóng lên trời tranh đoạt Vạn Dân Ấn đó. Thậm chí Khương Phạm còn thêm một phần lực, cũng thi triển Không gian đông kết, làm độ đông kết càng cao thêm.
-Hưu!
Trong Linh bảo mẫu đỉnh hốt nhiên có một đạo quang mang màu vàng bắn lên trời. Đạo quang mang đó vừa ra khỏi Linh bảo mẫu đỉnh, liền tự nhiên phát tán ra một cỗ vô tận khí thế tạo nên áp lực khắp thiên hạ. Chỉ cảm thụ khí thế đó, rõ ràng là so với Thương Thiên Ấn, Hậu Thổ Ấn phải cao hơn một bậc.
"Xem ra bát đại thánh hoàng cũng không đoàn kết. Đấu nhau trước đi, đấu đến lưỡng bại câu thương, ta sẽ xuất thủ." Huyết Hải nữ vương đứng bên cạnh bình tĩnh nhìn cảnh tượng đó. Nàng không hề vội vàng.
Phóng mắt nhìn cả Thiên Tôn sơn, trong số những thần vương ở đấy căn bản không có người có thể làm nàng úy kỵ. Chỉ cần bát đại thánh hoàng không đoàn kết, đấu với nhau lưỡng bại câu thương, việc Huyết Hải nữ vương nàng đoạt lấy Vạn Dân Ấn sẽ càng nhẹ nhàng hơn.
Quang mang màu vàng bắn ra rất nhanh.
Thân hình Đoan Mộc Vân loáng lên, không ngờ là người đầu tiên tiếp cận quang mang màu vàng nọ. Đoan Mộc Vân nhìn Vạn Dân Ấn ngay ở trước mắt, ánh mắt không khỏi cháy sáng. Bổn nguyên lực Quang Nguyên Linh Châu ở đỉnh đầu lập tức lay động.
Trong tay tự nhiên bao phủ bởi một tầng bổn nguyên chi lực, đơn thủ của Đoan Mộc Vân biến thành trảo, trực tiếp chộp tới quang mang màu vàng.
- Bồng!
Đoan Mộc Vân chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên một chấn động kịch liệt, sau đó mới bình tĩnh lại. Đoan Mộc Vân chỉ vừa kịp bình tĩnh nhìn một cái, đó là một cái ấn màu vàng, bên trên có ba chữ viết vô cùng đặc biệt, căn bản không hiểu được. Nhưng nhìn thấy ba chữ viết đó, trong não tự nhiên hiện ra ba chữ Vạn Dân Ấn.
- Đoan Mộc huynh, cẩn thận.
Thần thức của Mộc Khâm truyền âm hét lên.Đoan Mộc Vân lập tức cảnh giác, chỉ thấy một bàn tay to màu vàng trực tiếp chộp tới tay mình. Đoan Mộc Vân lập tức phân biệt ra, cánh tay màu vàng đó chính là cánh tay hình thành bởi bổn nguyên chi lực của Hoàng Phủ gia tộc.
Đoan Mộc Vân cười truyền âm nói:
- Hoàng Phủ huynh, Vạn Dân Ấn này là của ta, ngươi hãy buông đi.
Cả người y mãnh liệt bay tới chân núi Thiên Tôn sơn.
- Hừ, Đoạn Mộc huynh, Vạn Dân Ấn là của ai, hiện giờ nói còn hơi sớm.
Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng gần như đuổi theo ngay sau đó.
Hai người Mộc Khâm, Thang Lam cũng từ phía sau đuổi theo Hoàng Phủ Ngự và Phổ Thai Hồng. Chỉ thấy năm đạo lưu quanh cực nhanh bay về phía chân núi Thiên Tôn sơn. Phía sau năm đạo lưu quang này ---
Thần vương của phe phi thăng giả, ẩn thế thần vương còn có Khương Hình, Đoan Mộc Ngọc cùng không ít thần vương vây xem cũng đã cực tốc đuổi theo.
"Muốn đuổi ta, chỉ bằng tốc độ? Bát đại thánh hoàng chúng ta gần như tương đương." Thần thức của Đoan Mộc Vân chú ý tới Hoàng Phủ Ngự phía sau, trên mặt có nét cười tự tin.
Tốc độ của bát đại thánh hoàng tương đương nhau, Hoàng Phủ Ngự căn bản đuổi không kịp hắn. Nhưng chính vào lúc Đoan Mộc Vân rất nhanh bay tới cửa vào thông đạo ở chân núi Thiên Tôn sơn thì hắn bỗng phát hiện ra phía trước không ngờ bay đến hai người. Đoan Mộc Vân thoáng chốc đã nhận ra: "Chu Hoắc, không hay, Khương Phạm tên giảo hoạt đó, không ngờ đã phái người chặn ta lại ở đây!"
Đoan Mộc Vân tức thì căng thẳng trong lòng. Ba người Khương Phạm, Chu Hoắc, Thân Đồ Diêm thuộc một phái. Đoan Mộc Vân, Hoàng Phủ Ngự đều biết vậy. Vừa rồi Vạn Dân Ấn xuất thế, không ngờ Khương Phạm không tới tranh đoạt, Đoan Mộc Vân vẫn luôn nghi hoặc. Lúc này nhìn thấy Chu Hoắc từ phía dưới bay tới thì lập tức hiểu ra trong lòng.
Đoan Mộc Vân dùng thần thức truyền âm giận hét lên:
- Chu Hoắc, bằng vào ngươi cũng đòi cản ta?
Chu Hoắc bị tiếng truyền âm giận dữ đó làm cho mê hoặc.
"Cản hắn ư?"
Chu Hoắc cùng Chu Hiển căn bản là từ phía dưới bay về, để quan sát cảnh người khác tranh đoạt Vạn Dân Ấn, không ngờ lại bị Đoan Mộc Vân làm cho mơ hồ, bất quá phản ứng của Chu Hoắc cũng rất nhanh.
Chu Hoắc lập tức truyền âm cho Chu Hiển:
- Hiển nhi, chúng ta tránh ra.
- Vâng, phụ thân.
Chu Hiển cũng biết ý của phụ thân hắn.
Chỉ thấy hai người Chu Hoắc, Chu Hiển vẻ lên một đường cong, trực tiếp ngoặt qua một bên để tránh, mặc cho Đoan Mộc Vân tiếp tục tiến tới phía dưới, căn bản không cản trở.
"Ồ?" Đoan Mộc Vân thấy nghi hoặc trong lòng. Bất quá nghi hoặc thì cứ nghi hoặc, y vẫn bay tới cực nhanh xuống phía dưới. Chu Hoắc, Chu Hiển thoáng chốc đã thấy lúc này mấy người Khương Phạm, Thân Đồ Diêm không chút vội vã bay tới ở phía sau. Chu Hoắc lập tức hội hợp với Khương Phạm.
Khương Phạm cười nhạt nói:
- Quái nhỉ, không lẽ Hoàng Phủ Ngự đó để cho Đoan Mộc Vân chạy ra như vậy?
Chu Hoặc suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sợ rằng, vừa rồi Hoàng Phủ Ngự nghĩ là chúng ta sẽ cản trở, do đó không có chân chính xuất thủ.
Khương Phạm cũng gật đầu tán đồng ý kiến này.
Chính xác.
Thần thức của Hoàng Phủ Ngự quét qua phát hiện thấy Chu Hoắc từ phía dưới bay lên, vẫn nghĩ là Chu Hoắc sẽ cản lại, không ngờ Chu Hoắc không làm vậy mà còn tránh sang một bên:"Đoan Mộc Vân sẽ không tưởng rằng có thể bay đi đơn giản như vậy chứ."
Lập tức Hoàng Phủ Ngự điều khiển tâm ý một cái.
- Hưu, hưu, hưu, hưu!
Một hơi đã có hơn trăm đạo quang mang màu vàng đâm tới Đoan Mộc Vân. Mỗi một đạo đều là bổn nguyên chi lực của kim loại, lực công kích vô cùng kinh người. Bất kể thế nào Đoan Mộc Vân cũng sẽ không thể mặc cho bổn nguyên chi lực đó công kích.
- Hô!
Bên ngoài thân thể Đoan Mộc Vân, quang mang màu trắng đại thịnh. Bổn nguyên chi lực của ánh sáng hình thành lên tầng phòng hộ. Đồng thời bản thân Đoan Mộc Vân vẫn rất nhanh trôi đi né tránh những công kích của các đạo quang mang màu vàng đó. Dù cho có một hai đạo công kích tới, dựa vào phòng ngự hắn vẫn chống đỡ được.
Nhưng ---
Hơn trăm đạo quang mang màu vàng bị Đoan Mộc Vân tránh được, hốt nhiên hóa thành hơn trăm dải băng màu vàng. Không ngờ chúng còn kết thành một cái lưới vàng thật lớn.
Lưới vàng khổng lồ đó vừa hay cản được trên đường tiến tới của Đoan Mộc Vân.
"Không hay, Hoàng Phủ Ngự tên gian xảo này." Đoan Mộc Vân nhìn thấy lưới vàng đó, thì hiểu rằng bản thấy không thể chỉ dựa vào phi hành mà trốn được, cũng không thể dựa vào công kích để phá cái lưới vàng đó. Còn nếu muốn tránh qua bên cạnh, thì với tốc độ phi hành của mọi người, thế nào cũng kịp tới cái võng do bổn nguyên chi lực cấu thành này.
Đoan Mộc Vân nhẹ dừng lại.
Hắn dùng thần thức truyền ấm hét lên:
- Hoàng Phủ huynh, ngươi thật muốn bức ta xuất thủ với ngươi?
Rồi tức thì trong tay hắn xuất hiện vài chục đạo roi sáng màu trắng, mỗi một đạo roi sáng đều có chiều dài trăm mét, dày bằng cánh tay. Vài chục đạo roi sáng lập tức xé trời trùm đất dẫn tới Hoàng Phủ Ngự. Hoàng Phủ Ngự đối diện với một chiêu này, liền biến sắc. Bên ngoài cơ thể lập tức hiện ra hào quang do bổn nguyên chi lực màu vàng cấu thành. Cả người rất nhanh tránh đi, nhưng roi sáng đó có chiều dài trăm mét, vài chục đạo cùng bắn tới, làm thế nào mà tránh được?
Không kén chọn, vừa qua được một cái roi sáng, Hoàng Phủ Ngự tức thì trốn trong một thứ giống như vỏ trứng màu vàng, mặc cho roi sáng công kích.
- Bồng! Bồng! Bồng!
Tiếng của một loạt tràng kích liên tiếp giữa bổn nguyên chi lực quang minh và bổn nguyên chi lực kim loại vang lên. May mắn là bổn nguyên chi lực kim loại khá tốt về phòng ngự, đối diện với vài chục cái roi liên tục, huyết dịch trong người chỉ chấn động mà thôi.
Đoan Mộc Vân nhẹ thu lại roi sáng.
- Hoàng Phủ huynh, ngươi cũng muốn tranh với ta?
Trên mặt Đoan Mộc Vân đầy vẻ tự tin.
- Hô! Hô! Hô!...
Lúc này, những thần vương phía sau đều đã tới. Hai đại thần vương Mộc Khâm, Thang Lam đều phi tới bên cạnh Đoan Mộc Vân. Phổ Thai Hồng cũng tới bên cạnh Hoàng Phủ Ngự, những thánh hoàng, thần vương khác chỉ đứng một bên yên lặng xem kịch.
Huyết Hải nữ vương vẫn luôn lạnh lùng cũng đứng điềm tĩnh ở một bên.
Các thánh hoàng ở đó căn bản không biết, vị Huyết Hải nữ vương này cũng hiểu Thời gian tĩnh chỉ. Chung quy từ trước tới giờ Huyết Hải nữ vương chưa từng thi triển qua chiêu đó trước mặt bọn họ.
Đoan Mộc Vân nhìn Hoàng Phủ Ngự nói:
- Có Mộc Khâm huynh và Thang Lam muội tử, muốn ngăn giữ hai người các ngươi, đó là chuyện hết sức nhẹ nhàng. Ta tự nhiên có thể dễ dàng ly khai.
Hai người Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng nhẹ nhíu mày.
Bọn họ chỉ có hai người, Đoan Mộc Vân lại có ba.
- Khương Phạm huynh…
Hoàng Phủ Ngự nhìn Khương Phạm, nhưng vừa mở miệng, Khương Phạm liền cười nói:
- Các ngươi tranh đoạt thì cứ tranh đoạt, ta ở một bên xem là được. Các ngươi không cần kéo ta vào.
Hoàng Phủ Ngự tức thì không còn gì để nói. Lời đó quá dứt khoát, chứng tỏ sẽ không nhúng tay vào. Các ẩn thế thần vương, thần vương của phe phi thăng giả hai lần liên tục chứng kiến qua Tu La thần vương và Khương Lan đồ sát nên không dễ dàng gì xuất thủ. Bọn họ cũng biết, không đến cơ hội tốt nhất, tuyệt đối đừng xuất thủ, giữ mạng là số một!
Hoàng Phủ Ngự nhìn Đoan Mộc Vân, rồi lại nhìn Thang Lam và Mộc Khâm bên cạnh hắn. Thang Lam điều khiển bổn nguyên chi lực thuộc tính thủy, Mộc Khâm điều khiển bổn nguyên chi lực thuộc tính mộc. Hai người này đều là loại giỏi phòng thủ, giỏi vây khốn người. Họ tuyệt đối có thể dễ dàng ngăn giữ Hoàng Phủ Ngự và Phổ Thai Hồng.
Hoàng Phủ Ngự hừ một tiếng nói:
- Đoan Mộc huynh, ngươi đi đi, ta đứng xem ngươi đi. Ta không tin…ngươi có thể an nhiên quay về Kính Quang thành. Nhớ rằng bên ngoài còn có một vị Tu La thần vương nữa đấy.
- Không cần Hoàng Phủ huynh lo lắng, ta tự có biện pháp.
Đoan Mộc Vân cười nhạt một tiếng rồi nhìn các thần vương xung quanh một cái. Sau cùng hắn liền bay về phía chân núi Thiên Tôn sơn. Đoan Mộc Vân rất đắc ý, không ngờ lần này có thể dễ dàng mang được Vạn Dân Ấn đi.
- Không ngờ không có đánh nhau, thật làm cho người ta thất vọng.
Huyết Hải nữ vương lầm bầm một tiếng, lúc này nàng rút cục nàng đã xuất thủ. Phẩy tay đánh tới một cái, một làn sóng nước màu đỏ máu vọt tới Đoan Mộc Vân.
Tốc độ làn sóng nước này cực nhanh, nháy mắt đã tới trước mắt Đoan Mộc Vân.
- Hừ.
Đoan Mộc Vân vừa muốn điều động bổn nguyên chi lực vũ trụ, nhưng hắn đột nhiên phát hiện -- --
Ngoài làn sóng nước màu đỏ máu đó ra có thể di động, khí lưu xung quanh đều đã ngưng lại. Ngay cả bản thân hắn cũng không thể cử động. Bổn nguyên chi lực vũ trụ cũng giống như bị trói buộc không cách gì di động được.
- Thời gian tĩnh chỉ!
Sắc mặt Đoan Mộc Vân thoáng chốc trắng ra, đến nỗi không có một tia huyết sắc nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.