Chương trước
Chương sau

Màn đêm hắc ám qua đi, ánh sáng ban ngày chiếu xuống bao phủ cả thần giới. Huyễn Kim thành cũng đón chào một ngày mới, ngày hôm nay cả Huyễn Kim thành nơi nào cũng đều trong tình trạng huyên náo ồn ào không dứt.
Bên ngoài Lưu Vân phủ, lúc nào cũng có thiên thần đi qua nhìn vào Lưu Vân phủ, đàm luận với nhau.
Đột nhiên, một thiên thần đội ngũ chỉnh tề bay tới Lưu Vân phủ, trực tiếp hạ xuống bên ngoài cửa Lưu Vân phủ. Thị vệ Lưu Vân phủ lập tức giơ tay ngăn lại: "Nơi này là Lưu Vân phủ, không phận sự miễn vào."
Thủ lĩnh của đội thiên thần này trực tiếp đưa ra một khối kim sắc lệnh bài: "Thánh hoàng có lệnh gọi mấy người của Tần Vũ tiên sinh đi tới diễn võ trường của doanh trại quân đội ở phía Bắc Huyễn Kim thành tham gia cuộc chiến tranh đoạt vị trí điện chủ Lam Huyền điện. Tần Vũ tiên sinh, mời nhanh chóng đến diễn võ trường."
Vị thủ lĩnh này rất lớn tiếng. Âm thanh vang lên khắp Lưu Vân phủ. Đoàn người Tần Vũ sớm đã chuẩn bị kĩ càng nghe rất rõ.
Bên ngoài Lưu Vân phủ vốn đã có không ít thiên thần, nghe thấy tiếng của thủ lĩnh đội ngũ thiên thần liền xôn xao hẳn lên, có thiên thần kích động lập tức hống lên: "Trận chiến tranh đoạt ở diễn võ trường phía Bắc thành. Đi nào, chúng ta mau qua đó."
Cũng có thiên thần bình tĩnh khẽ gật đầu nói: "Ân, phạm vi diễn võ trường lớn như thế, thêm vào đó còn có cấm chế kì dị đặc thù của Huyễn Kim thành, đích xác đủ cho các cao thủ giao chiến."
Tóm lại. Thông tin này được truyền ra rất nhanh, kì thật không chỉ truyền ra từ chỗ này mà từ phía Bách Hoa vương phủ và Đổng Hầu cũng có, Huyễn Kim thành tịnh không lớn, thiên thần thì nhiều như thế. Tin tức này mọi người ở Huyễn Kim thành nhanh chóng biết hết.
Trong đại sảnh Lưu Vân phủ.
Mấy người Tần Vũ, Phúc bá, Thu Trọng Phục, Đàm Cửu, Tuy Phù nghe tiếng gọi ở bên ngoài lập tức đứng lên. Bởi vì không chuẩn bị cho Tiểu Hắc xuất chiến nên không quấy rầy Tiểu Hắc tu luyện, Tiểu Hắc vẫn ở lại Khương Lan giới tu luyện.
Bốn người Phúc bá, Thu Trọng Phục, Đàm Cửu, Tuy Phù đều nhìn về phía Tần Vũ.
Tần Vũ mỉm cười hạ lệnh: "Chúng ta đi thôi."
Tần Vũ cầm đầu, bốn người Phúc bá ở phía sau Tần Vũ cùng đi ra khỏi Lưu Vân phủ. Còn đội thiên thần đến truyền lệnh vẫn đang đợi ở bên ngoài. Thủ lĩnh đội thiên thần đó nhìn thấy Tần Vũ lập tức hành lễ nói: "Tần Vũ tiên sinh. Nơi thực hiện cuộc chiến tranh đoạt là ở diễn võ trường. Thánh hoàng bệ hạ lệnh cho tại hạ đến báo cho tiên sinh tin này, đồng thời đưa tiên sinh tới diễn võ trường."
"Đi trước dẫn đường đi." Tần Vũ nói rất ngắn gọn.
"Vâng." thị vệ thiên thần của hoàng thành đó lập tức lĩnh mệnh. Tiểu đội thiên thần này liền bay trước, mấy người Tần Vũ cũng bay theo, còn Phúc bá thì do Thu Trọng Phục thi triển "không gian lĩnh vực" mang ông bay theo.
Tại Huyễn Kim thành rất ít người bay trên không, tiểu đội thiên thần đó cũng nhờ có mệnh lệnh của thánh hoàng mới dám làm như thế.
Một đoàn người của Tần Vũ bay như thế làm cho phần lớn thiên thần bên dưới ngẩng đầu ngó.
"Là đoàn người của Tần Vũ tiên sinh!" đột ngột có người nhận ra đoàn người Tần Vũ. Bọn họ có thể không nhận ra Tần Vũ nhưng một năm nay Phúc bá, Thu Trọng Phục thường lộ diện ở Lưu Vân phủ nên rất quen thuộc.
Tần Vũ nhìn xuống bên dưới, thiên thần ai ai cũng ngẩng đầu nhìn mình, trong mục quang có sùng bái, có ghen tị, có hâm mộ, có mong mỏi … đối diện với con mắt của cả vạn người nhưng trong lòng Tần Vũ vẫn rất bình tĩnh.
Chỉ một chốc, đoàn người Tần Vũ được dẫn đường đã tới doanh trại quân đội ở phía Bắc thành.
Vừa bước vào doanh trại liền cảm thấy sát khí đặc sệt, Tần Vũ nhìn doanh trại to lớn chỉ một màu đen trước mắt, doanh trại này chiếm hơn một phần tư diện tích của Huyễn Kim thành, đứng trước doanh trại liền cảm giác nó như một con cự thú thời tiền sử. Loại sát khí đặc sệt đó là khí tức không biết được tích lũy từ bao nhiêu năm rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Phúc bá, có biết doanh trại này có từ bao lâu rồi không?" Tần Vũ hỏi Phúc bá ở bên cạnh.
Phúc bá nói: "Đã lâu lắm rồi. Lúc Huyễn Kim thành đản sinh thì doanh trại này cũng được cấu thành cùng lúc. Cơ hồ những siêu cấp cao thủ của cả phía Đông thần giới đều đã từng tu luyện ở trong này."
Tần Vũ không khỏi nghĩ tới mấy người Hoàng Phủ Tĩnh.
Hoàng Phủ Liệt Hỏa, Hoàng Phủ Liệt Quân đều xuất thân từ doanh trại quân đội. Ngay cả Hoàng Phủ Tĩnh bây giờ cũng đã là một trong chín đại đội trưởng, dù là hoàng gia tử đệ cũng phải rèn luyện trong quân đội thiên thần. Có thể đoán được là đại đa số tinh anh của phía Đông thần giới đều ở tại đây. Còn thượng bộ thiên thần, chỉ trừ Thu Trọng Phục ra còn những người khác hầu như đều ở đây.
Vừa bước vào doanh trại, Tần Vũ nhìn thấy một số lượng lớn trước mắt không khỏi cảm thán: "Người đâu mà nhiều thế!"
"Tần Vũ tiên sinh. Diễn võ trường còn ở phía trước." Thủ lĩnh của tiểu đội thiên thần cung kính nói. Tần Vũ khẽ gật đầu tiếp tục đi tới, mấy người Tần Vũ nhanh chóng đi tới diễn võ trường.
Diễn võ trường hình vuông có các cạnh lên tới vài ngàn mét.
Tại bốn phía của diễn võ trường lúc này đã tụ tập vài ngàn thiên thần, đồng thời số lượng thiên thần đến xem không ngừng tăng lên. Qua một lúc không lâu đã có hơn một vạn thiên thần.
Chỉ cần có một vạn người đã mang tới cảm giác biển người, cả Huyễn Kim thành tổng cộng hơn một vạn người thì đã có ít nhất tới chín phần tụ tập tại đây. Những ai không tới phần lớn là đang bế quan khổ tu chưa xong.
Lúc này trong diễn võ trường chỉ có hơn mười nữ nhân, cầm đầu chính là Tuyết Ngữ.
Đoàn năm người của Tần Vũ cũng đi tới đó.
"Đại tỉ. Gã Tần Vũ đến rồi." Một nữ tử đột ngột lên tiếng. Tuyết Ngữ ngoảnh đầu nhìn sau đó đi về phía Tần Vũ.
"Tần Vũ tiên sinh, ta vốn có tới phủ đệ của tiên sinh để gặp mặt, chỉ là Tần Vũ tiên sinh đang bế quan tu luyện, đến hôm nay chúng ta mới gặp lại. Trận chiến tranh đoạt hôm nay chỉ là tỉ thí mà thôi. Mọi người tận lực là được, đừng để tổn thương tới hòa khí." Tuyết Ngữ mỉm cười nói.
Tần Vũ cũng gật đầu nói: "Nhất định mà. Tuyết Ngữ cô nương, Bách Hoa thần vương đại nhân đâu?"
"Thần vương đại nhân sư tôn …"
Tuyết Ngữ nói nửa chừng liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn. Không chỉ mình nàng, mấy người Tần Vũ cũng nhìn lên trời, hơn một vạn thiên thần đến xem cũng ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy có tầng tầng lớp lớp hơn trăm người đang bay tới, cầm đầu chính là Đông cực thánh hoàng Hoàng Phủ Ngự toàn thân mang hoàng bào, bên cạnh là thê tử của ông. Bên tay phải Đông cực thánh hoàng chính là Bách Hoa thần y quần áo rực rỡ. Lúc này trông Bách Hoa thần vương như một cô nương hai mấy tuổi, rất hợp nhãn.
Phía bên trái Đông cực thánh hoàng chính là một nam tử lãnh khốc khuôn mặt cương nghị sau lưng có đeo một thanh kim sắc trường kiếm.
"Kim Kiếm thần vương?" Mục quang Tần Vũ không nhịn được dán chặt vào nam tử sau lưng có đeo kim sắc trường kiếm này, vũ khí của thần vương bình thường đều thu vào trong thể nội. Còn Kim Kiếm thần vương này lại mang trên lưng, đừng nói là thần vương, dù là trong số thiên thần cũng đã vô cùng hiếm thấy.
Thu Trọng Phục ở bên cạnh Tần Vũ truyền âm nói: "Chủ nhân, trong ba đại thần vương của Đông cực Huyễn Kim sơn, người đạt tới cảnh giới thần vương muộn nhất chính là vị Kim Kiếm thần vương này. Kim Kiếm thần vương là đại ca của Đông cực thánh hoàng, Bách Hoa thần vương, tuy đạt tới cảnh giới thần vương muộn nhất nhưng thực lực lại là mạnh nhất."
"Ô?" Tần Vũ không nhịn được nghi hoặc nhìn về phía Thu Trọng Phục.
Sao Thu Trọng Phục lại biết?
"Chủ nhân. Thời gian ta sống ở thần giới đã rất lâu rồi, còn lâu hơn cả tượng thần Xa Hầu Viên nhiều, cũng đã nhìn thấy Kim Kiếm thần vương ra tay, tu thực lực Kim Kiếm thần vương là mạnh nhất nhưng tám đại thánh hoàng có tám kiện bảo vật trấn tộc, vì thế thực lực của tám đại thánh hoàng vô cùng đáng sợ." Thu Trọng Phục truyền âm cảm thán nói.
Trên mặt Tần Vũ không khỏi có một tia tiếu ý, kinh dị nhìn Thu Trọng Phục.
Thu Trọng Phục biết rất nhiều.
"Bảo vật trấn tộc, đó là cái gì?" Tần Vũ tò mò hỏi.
Thu Trọng Phục nói không xác định: "Ta cũng chỉ mới nghe nói là gia tộc của tám đại thánh hoàng có thể tồn tại vĩnh cửu. Bảo vật trấn tộc của tám đại gia tộc bọn họ có tác dụng rất lớn. Tám kiện bảo vật trấn tộc có thể nói uy lực cực kì khủng bố, có lẽ là gần bằng với "thiên tôn linh bảo" của thiên tôn trong truyền thuyết."
"Ô?" Tần Vũ không nhịn được nhìn Đông cực thánh hoàng một cái.
Lúc này tựa hồ cảm giác được mục quang của Tần Vũ, Đông cực thánh hoàng cũng nhìn về phía Tần Vũ, mỉm cười với Tần Vũ, trong mắt ẩn chứa ý khích lệ, Tần Vũ liền mỉm cười đáp lại.
Ba đại thần vương giá lâm, phía sau là ba người Hắc Phong điện chủ, Thiên Hoang điện chủ, Liệt Quân điện chủ. Sau nữa là các nhân vật tinh anh của Hoàng Phủ gia tộc tầng tầng lớp lớp mấy trăm người. Toàn bộ hạ xuống vị trí chính diện phía trước diễn võ trường, chỗ đó đã được chuẩn bị sẵn ghế ngồi.
Khi đoàn người Đông cực thánh hoàng ngồi cả xuống. Đông cực thánh hoàng ngồi chính giữa đột nhiên đứng dậy, mục quang lướt khắp bốn phía sau đó nói lớn: "Chư vị. Lam Huyền điện trong bốn đại điện của Đông cực Huyễn Kim sơn chúng ta trước nay không có điện chủ. Nhưng hôm nay chính là ngày quyết định vị trí điện chủ Lam Huyền điện. Ứng cử viên tổng cộng có ba người phân biệt là thượng bộ thiên thần Đổng Hầu – đại đội trưởng trong quân đội thiên thần, thượng bộ thiên thần Tuyết Ngữ – môn nhân của Bách Hoa vương phủ và cuối cùng là trận pháp tông sư do ta vừa mời tới – Tần Vũ!"
Đông cực thánh hoàng nhìn mấy người Tần Vũ, Tuyết Ngữ, Đổng Hầu một cái, khẽ gật đầu nói: "Quy củ cuộc chiến tranh đoạt hôm nay rất đơn giản. Mỗi phe đưa ra ba người tham gia chiến đấu. Một là ứng cử viên cho chức điện chủ, một trung bộ thiên thần và một hạ bộ thiên thần. Trong ba trận đội nào thắng hai sẽ chiến thắng! Đầu tiên là đội Tuyết Ngữ đấu với đội Tần Vũ, sau đó đội Tần Vũ đấu với đội Đổng Hầu, cuối cùng là đội Đổng Hầu đấu với đội Tuyết Ngữ."
"Ba đội có tổng cộng chín trận đấu, chỉ cần đội nào thắng hai sẽ chiến thắng đoạt được vị trí điện chủ. Nếu ba đội đều một thắng một thua thì dựa trên thực lực của ứng cử viên cho chức điện chủ mà quyết định." Đông cực thánh hoàng bình thản nói.
Nói tới đây Đông cực thánh hoàng nhìn Tần Vũ một cái đầy dụng ý.
Rất hiển nhiên là quy củ này rất có lợi cho Tần Vũ.
Với trận pháp không gian của Tần Vũ tuyệt đối có thể đánh bại hai người Tuyết Ngữ, Đổng Hầu.
Lúc này Tần Vũ mới phát hiện đội của Đổng Hầu tại bên kia diễn võ trường. Phe Đổng Hầu chỉ có ba người, hai nam một nữ. Cầm đầu là Đổng Hầu, giữa hai mí mắt lấp lánh tinh quang.
Sau khi Đông cực thánh hoàng nói xong, cuộc chiến tranh đoạt được chủ trì bởi một trong ba đại điện chủ là Hoàng Phủ Liệt Quân. Trận đầu tiên là đội của Tần Vũ đấu với đội Tuyết Ngữ.
Âm thanh của Hoàng Phủ Liệt Quân vang lên khắp diễn võ trường.
"Trận thứ nhất. Hạ bộ thiên thần đội Tuyết Ngữ đấu với hạ bộ thiên thần đội Tần Vũ. Tỉ võ bắt đầu!"
Thanh âm của Hoàng Phủ Liệt Quân vừa dứt, hơn vạn thiên thần bốn phía diễn võ trường lớn tiếng hoan hô. Phần lớn thiên thần đều hưng phấn gào rống.
Trong tiếng gào rống, hạ bộ thiên thần của đội Tuyết Ngữ - một nữ nhân lục y – bước vào trung ương diễn võ trường.
"Lục y nữ nhân đó không phải là người đã bị Hoàng Phủ Linh quất một roi sao?" Tần Vũ còn nhớ rõ thực lực của lục y nữ tử này trong hạ bộ thiên thần cũng không mạnh bao nhiêu.
Tuyết Ngữ lại để lục y nữ tử này ra mặt?
"Chủ nhân. Thuộc hạ xuất chiến đây." Tuy Phù cung kính nói.
"Đi đi." Tần Vũ rất tin tưởng ở Tuy Phù, hắn nhìn thấy Tuy Phù chiến đấu với Khang Kì, giờ Tuy Phù lại có thượng phẩm thiên thần khí, muốn đối phó với hạ bộ thiên thần đồng đẳng cấp chắc chắn rất nhẹ nhàng.
Tuy Phù hung dữ gật đầu sau đó bước từng bước dài đi tới trung ương diễn võ trường.
Thân cao ba mét, cơ bắp cuồn cuộn, hai tay lớn như chân của người bình thường. Toàn thân Tuy Phù có một loại bá khí, còn lục y nữ nhân đối phương lại rất yêu kiều mềm mại.
"Gã to xác. Cẩn thận nhé." Lục y nữ tử cười ngọt ngào nói.
Mặt Tuy Phù lạnh lùng, lật tay lấy ra một cây chiến phủ, sau đó cây chiến phủ liền biến lớn ra cao gần ba mét ngang với Tuy Phù.
Tay cầm cự phủ.
"Tiểu cô nương, nhận thua đi." Tuy Phù nói một câu, rồi cũng không thèm nói nhiều trực tiếp thi triển công kích cường hãn.
Tay phải to lớn của Tuy Phù múa may cây chiến phủ to lớn đó rồi toàn thân bay thẳng lên trời. Sau đó thân hình hòa với chiến phủ biến thành một cây cự phủ to như một ngọn núi nhỏ từ trên không ập xuống.
Trên mặt Tần Vũ mang nét tiếu dung đầy tự tin.
Còn lục y nữ nhân thì biến sắc, lập tức lắc người, trong tay đột nhiên xuất hiện ba đạo khí lưu lục sắc, ba đạo khí lưu đó theo gió lớn lên, cuối cũng mỗi đạo dài tới mấy ngàn mét.
Ba đạo lục sắc khí lưu giống như dây thừng này trực tiếp trói chặt cây cự phủ giống như ngọn núi nhỏ. Ngay lập tức Tuy Phù biến thành nguyên dạng, cả cây cự phủ cũng biến thành hình dáng ban đầu.
"Ngươi …" Tuy Phù giận dữ trừng mắt nhìn lục y nữ nhân, điên cuồng giãy dụa. Nhưng vô luận ra sao cũng không thoát khỏi sự trói buộc.
Tần Vũ giật mình.
Tuy Phù thế mà lại thua?
"Hồng mông linh bảo, một hạ bộ thiên thần lại sử dụng hồng mông linh bảo. Bách Hoa thần vương sủng ái Tuyết Ngữ quá." Sắc mặt Tần Vũ có chút khó coi.
Tựa hồ trận chiến tranh đoạt này không dễ dàng như hắn tưởng tượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.