Bầu trời sâu thẳm một màu xanh ngọc bích, không gian kéo dài mười dặm của đại trận hầu như không đổi, vẫn y nguyên như hai trăm năm trước. Năm này qua năm khác, bên trong trận thế đôi lúc vẫn vang lên tiếng công kích. Hiển nhiên
Hùng Hắc vẫn chưa chết. Dưới chân núi Mê Nhĩ sơn có khoảng vài ngàn nhân mã của Hắc Long Đàm còn ở lại, bộ dạng mỗi người một vẻ, hoặc là nhàm chán ngồi nói chuyện phiếm hoặc ngồi một bên tu luyện, hoặc là cãi cọ ỏm tỏi.
"Đã hơn hai trăm năm rồi, Hùng Hắc đại nhân cũng thực là, trực tiếp nhận thua cho xong, còn phí sức lực làm gì, hắn phản kháng cái gì? Hơn hai trăm năm hắn đều không thể vượt qua, hắn cũng không thể quay trở lại."
Một lão đầu áo xanh lùn tịt, đầu bóng loáng, xếp bằng hai chân ngồi trên một tảng đá bất mãn nói. Bên cạnh lão có hơn mười thần nhân đứng nghe được, một nữ thần nhân trong số đó hừ lạnh một tiếng nói.
"Lão đầu trọc, đúng là hiện tại đây, Hùng Hắc đại nhân không có khả năng phá vỡ trận pháp, như vậy, ngươi có thể phá sao? Hãy nhìn Hùng Hắc đại nhân, bên trong trận pháp không ngừng nỗ lực công kích, đã hơn hai trăm năm đều không nản chí, nếu ngươi có được nửa phần nghị lực của Hùng Hắc đại nhân, ta cũng là bội phục ngươi lắm".
"Biết rõ là không thể, vẫn cố gắng, người ta thường Hùng Hắc đại nhân bản thể là gấu điên, ta vẫn thường hoài nghi, nhưng giờ nhìn tình hình trước mắt, ân … , có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-bien/820917/chuong-504.html