"Hùng Hắc, phía trước ngươi ba bước chính là trận pháp kế tiếp, nếu như ngươi phá được liền có tư cách thưởng thức sát trận cực mạnh của ta." Thanh âm của Tần Vũ vang lên quanh quẩn trong Mê Nhĩ sơn.
Hùng Hắc ngửa đầu nhìn về phía Mê Nhĩ sơn, cuồng ngạo quát: "Tần Vũ, ngươi cứ ở trên núi đi, đợi đến khi bổn đại nhân phá được trận pháp của ngươi sẽ dùng thiên thần khí đập vỡ đầu ngươi, hủy diệt chân linh của ngươi!"
Nói xong, Hùng Hắc liền tiến lên.
Mê Nhĩ sơn cao khoảng hai ngàn thước, Tần Vũ đang ở bên đỉnh núi. Khi Hùng Hắc bước vào trong trận pháp, bởi vì quan hệ của trận pháp, Hùng Hắc không thể nhìn thấy Tần Vũ. Nhưng trận pháp là do Tần Vũ bố trí, nhất cử nhất động của Hùng Hắc trong trận pháp, Tần Vũ đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
"Hủy diệt chân linh của ta?" Tần Vũ tự hỏi. Tần Vũ biết rất rõ, chân linh chính là ý thức. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phúc bá đứng bên cạnh cung kính nói: "Chủ nhân, đối với thần nhân bình thường, hoặc là người yếu, một khi hồn phi phách tán, chân linh cũng sẽ tự động tiêu tán. Nhưng vì chân linh quá yếu ớt, căn bản là không thể tồn tại một mình. Nhưng một khi linh hồn hóa anh, đạt tới thiên thần cảnh giới, cho dù hồn phi phách tán, chân linh cũng có thể tồn tại độc lập. Điều kiện tiên quyết là chân linh không bị người khác công kích."
"Chân linh như thế nào? chẳng lẻ còn có thể sống lại?" Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-bien/820915/chuong-502.html