Chương trước
Chương sau

Tông Duyên bi phẫn nhìn ba người trước mắt. Trong ba người này, mắt Hầu Phí đầy vẻ châm chọc, còn trong mắt Hắc Vũ lại lộ ra ngọn lửa phẫn nộ, chỉ có nét mặt Tần Vũ là bình tĩnh.
"Lần này còn có thể giữ được tính mạng không?" Tông Duyên đã bắt đầu tuyệt vọng, ngẩng đầu nhìn Tần Vũ.
Trong lòng Tông Duyên hiểu rõ, sở dĩ lần này mình không thể dùng tốc độ để đào tẩu là vì Tần Vũ. Mặc dù cho đến giờ, hắn cũng không hiểu Tần Vũ dùng thủ đoạn gì để làm cho không gian áp bức hắn, nhưng trong lòng Tông Duyên không khỏi càng thêm kiêng kỵ gã Tần Vũ này. Phi thăng mấy trăm năm, đã có thể sánh với cửu cấp tiên đế. Sau đó Tần Vũ biến mất hơn ba ngàn năm, thành tựu của hơn ba ngàn năm đó, chỉ tưởng tượng cũng khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
-Đại ca, tên Tông Duyên này có thể làm bất cứ việc gì, phàm ai cản trở hắn, hắn đều vô tình đối phó. Không phải gã Ngao Khô đó đã nói sao, Tông Duyên căn bản là một kẻ tuyệt đối ích kỷ, mọi việc đều hoàn toàn lấy hắn làm trung tâm. Tên khốn, một bổng của đệ sẽ đập tan linh hồn của hắn.
Hầu Phí hung hăng trừng trừng nhìn Tông Duyên, hắc bổng nọ như có vẻ đang chuẩn bị giáng xuống.
Trong lòng Tông Duyên nhất thời chấn động. "Phải chết sao?" Thoáng chốc Tông Duyên nhớ lại tất cả những kinh lịch của đời mình. Đạo lý làm người của Tông Duyên chính là có thể phụ người chứ không để người phụ hắn. Mọi thứ, mọi người chống đối hắn đều là sai, là địch nhân. Đến giờ Tông Duyên mới cảm thấy thất vọng: "Nếu ta chết, có lẽ sẽ chẳng ai thương tâm."
Tần Vũ và Hắc Vũ lại nhìn nhau, Tần Vũ lên tiếng:
-Tông Duyên, ta cho ngươi một cơ hội.
Tiếng của Tần Vũ bỗng chốc khiến cho ánh mắt Tông Duyên sáng rực lên. Ngẩng đầu lên nhìn Tần Vũ, thấy y lộ vẻ tươi cười, hắn lại cảm thấy nhục nhã, khẽ vênh mặt lên, lạnh lùng nói:
-Tần Vũ, muốn giết cứ giết, ngươi bỏ ý nghĩ muốn làm nhục ta đi.
Trong lòng Tần Vũ thầm gật đầu. Tông Duyên này thân là Bằng Ma Hoàng, rốt cuộc cũng có chút cao ngạo.
-Ta không làm nhục ngươi.
Tần Vũ lạnh nhạt cười nói:
-Thiết nghĩ chắc ngươi cũng hiểu. Đừng nói có cả nhị đệ và tam đệ, một mình ta cũng có thể giết ngươi dễ dàng, mà ở trước mặt ta, ngươi căn bản không thể chạy trốn. Tông Duyên... Ta nói có đúng không?
Tông Duyên gật đầu nói:
-Tần Vũ, thực lực của ngươi đủ để khuất phục ra, trước mặt ngươi thực sự ta không cách nào chạy thoát. Chết trong tay ngươi, ta cũng chỉ cho rằng mình năng lực không đủ.
-Nếu ngươi trốn không thoát, ta đây cho ngươi một cơ hội, đó là... cùng với tam đệ của ta Hắc Vũ đường đường chính chính đánh nhau một hồi. Ngươi đánh bại được tam đệ của ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Nếu tam đệ của ta đánh bại ngươi thì tính mạng của ngươi sẽ do tam đệ Hắc Vũ của ta tự thân quyết định. Trong lúc các ngươi đánh giết, ta và nhị đệ Hầu Phí tuyệt đối không nhúng tay vào. Thế nào?
Tần Vũ nói ra đề nghị của mình.
Tần Vũ nói là đề nghị của mình nhưng thực tế là Hắc Vũ truyền âm cho gã đề nghị vậy. Hắc Vũ muốn báo thù cho phụ mẫu, nếu dựa vào Tần Vũ thì bất kể thế nào Hắc Vũ cũng không thấy thống khoái. Chỉ có chính diện giao thủ chém chết Tông Duyên mới có thể khiến gã cảm thấy xứng đáng với phụ mẫu của mình.
-Một trận chém giết chính diện với Hắc Vũ?
Tông Duyên híp mắt lại.
Còn Hắc Vũ lạnh lùng nhìn Tông Duyên:
-Tông Duyên ngươi làm sao vậy? Đường đường là Bằng Ma Hoàng, chẳng lẽ sợ ta sao?
Tông Duyên cười lạnh trong lòng. Lúc vừa rồi cùng Hắc Vũ giao thủ, sở dĩ hắn ở thế hạ phong là bởi vì hắn không dùng tuyệt chiêu của truyền thừa chi bảo. Nếu để Tông Duyên hắn và Hắc Vũ đơn đả độc đấu, Tông Duyên cho rằng mình sẽ có vài phần nắm chắc hơn.
-Được, ta đáp ứng.
Tông Duyên cũng cười lạnh nhìn Hắc Vũ rồi lập tức nhìn Tần Vũ:
-Tần Vũ, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi và gã Hầu Phí đó không được nhúng tay vào.
-Tất nhiên là thế rồi.
Tần Vũ gật đầu đồng ý, rồi tiếp:
-Bất quá ta e ngươi chạy trốn, cho nên để ngươi đến chỗ của ta, chính diện giao thủ với tam đệ. Hiện tại ta chuẩn bị thu ngươi vào trong nơi đó, ngươi không nên chống cự.
-Được.
Tông Duyên đồng ý dứt khoát. Đến cả sinh mệnh cũng không tự chủ được thì Tông Duyên hắn còn sợ Tần Vũ dùng thủ đoạn gì nữa? Vả lại, Tần Vũ cũng không cần phải dùng thủ đoạn gì cả.
-Thu!
Tâm ý Tần Vũ thoáng động.
Toàn thân thể Tông Duyên lập tức biến mất tại không trung, tiến vào trong không gian tầng thứ nhất của Khương Lan giới. Tông Duyên căn bản không biết, Tần Vũ đem hắn nhập vào Khương Lan giới đơn giản là không chuẩn bị phóng thích lại hắn.
Trong không gian tầng thứ nhất Khương Lan giới.
-Đây, đây là không gian thần khí à?
Tông Duyên trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ trước mắt. Hắn vốn tưởng rằng Tần Vũ thu hắn vào trong "Thanh Vũ tiên phủ", chứ không nghĩ đến một không gian như thế này. Tông Duyên không nghĩ là Tần Vũ có khả năng khống chế một không gian, nên chỉ có thể giải thích rằng đây là một không gian thần khí.
-Thế nào, có ý kiến gì sao?
Khi Tông Duyên đang kinh hãi thì ba huynh đệ Tần Vũ cũng xuất hiện trên không trung cạnh hắn. Tông Duyên đưa mắt nhìn Tần Vũ, trong lòng càng thêm cảm giác Tần Vũ cao thâm khôn lường, liền đáp:
-Ta không có ý kiến, quy củ trận chiến này đều do Tần Vũ ngươi quyết định mà.
-Được, nếu mọi người không có ý kiến, vậy có thể bắt đầu trận chiến rồi.
Tần Vũ huơ tay, một khối không gian thể tích hàng vạn mét cách ly với bên ngoài được lập ra.
Tiện tay phẩy một cái, mà Tần Vũ đã cách ly được một tiểu không gian. Thủ đoạn này khiến Tông Duyên chấn động.
-Tiến lên đi.
Tâm ý Tần Vũ vừa động, Hắc Vũ và Tông Duyên hai người liền tiến nhập vào khối không gian lập phương dài hàng trăm mét ấy. Tông Duyên tiến vào xong lại thử dùng năng lượng va chạm vào cạnh của khối lập phương, nhưng ai ngờ khối không gian lập phương đó cực kỳ kiên cố, căn bản hắn phá không nổi.
Tần Vũ nhìn thấy vậy chỉ hờ hững cười mát.
-Lên.
Tần Vũ một tay chỉ xuống đất, mặt đất lập tức vỡ ra, đồng thời một toà núi cao bắt đầu trồi lên khỏi mặt đất. Chỉ trong chốc lát, một toà núi cao xuất hiện trên mặt đất ấy.
-Phí Phí, chúng ta lên đỉnh núi quan sát cuộc chiến đi, góc nhìn đó thật hợp lý.
Tần Vũ cười nói, đồng thời cả người bay lên trên đỉnh núi. Hầu Phí cũng bay lên, đầy mặt lộ vẻ tươi cười nói:
-Đại ca, huynh thật là biết hưởng thụ.
Hai huynh đệ sóng vai đứng trên đỉnh núi, nhìn hai người bên trong không gian lập phương cách đó không xa.
-Trừ phi phân định thắng bại, nếu không thì không được ngừng chiến.
Tần Vũ nói vang:
-Tông Duyên, Hắc Vũ, hai người nghe rõ đây. Không gian các ngươi chiến đấu chỉ có to lớn vậy thôi. Phân định thắng bại rất đơn giản. Một là tự nhận thua, hai là một người bị giết chết. Thế nhé, các ngươi có thể bắt đầu.
Tần Vũ vừa dứt lời, hai người bị vây trong không gian lập phương dài trăm mét ấy lại nhìn nhau chằm chằm, khí thế không ngừng tăng lên.
-Đại ca, huynh nói để bọn họ chính diện chém giết, nhìn thì như công bằng. Nhưng huynh để cho hai người bọn họ trong cái không gian nhỏ bé ấy giết nhau, điều này rõ ràng là thiên vị cho Tạp mao điểu a.
Hầu Phí liếc qua cũng biết nguyên nhân vì sao Tần Vũ lập ra không gian chiến đấu nhỏ như thế.
Chiều dài cạnh chỉ có trăm mét. Loại cao thủ như Bằng Ma Hoàng, nếu triển khai tốc độ đến cực hạn, có lẽ thân hình động một cái đã bay đi hàng trăm hàng ngàn vạn dặm rồi. Nhưng ở nơi đây chỉ có một trăm mét... với không gian nhỏ bé trăm mét, tốc độ kinh nhân của Bằng Ma Hoàng căn bản không có đất dụng võ.
Tại đây, sự linh hoạt mới là quan trọng nhất. Trình độ linh hoạt khi đấu gần người của Hắc Vũ tuyệt đối không dưới Bằng Ma Hoàng. Điều này đã áp chế ưu điểm mạnh nhất của Bằng Ma Hoàng.
-Không thể nói cái gì công bằng. Đệ nói xem Bằng Ma Hoàng tu luyện đã bao nhiêu năm như vậy, tiểu Hắc mới tu luyện vài ngàn năm. Để cho bọn họ giao thủ, là công bằng sao? Bằng Ma Hoàng có truyền thừa chi bảo của Bằng tộc, tiểu Hắc lại không, đó là công bằng à? Cho nên không thể nói về công bằng gì cả. Ta chỉ là trợ giúp một chút mà thôi. Suy cho cùng hiệu quả của truyền thừa chi bảo đó không chỉ là tốc độ.
Ánh mắt Tần Vũ chăm chú nhìn vào không gian lập phương:
-Không nói nữa, trận chiến bắt đầu rồi.
Hầu Phí nhất thời cũng dõi theo hướng không gian lập phương.
Trong không gian lập phương, hai người đứng trên không đối diện nhau.
Hắc Vũ lạnh lẽo hỏi:
-Cha ta Phương Sùng là ngươi giết phải không?
-Ngươi biết sao?
Tông Duyên không khỏi kinh hãi, hắn còn tưởng rằng Hắc Vũ căn bản không biết. Lúc trước bọn người Tần Vũ nghe lén thân thế Hắc Vũ là khi đang ở trong Khương Lan giới. Chuyện đó Tông Duyên vẫn chưa biết.
Hơn nữa, mới đây không lâu, khi Hắc Vũ, Tần Vũ và Hầu Phí giáo huấn Ngao Khô, thì từ miệng Ngao Khô đã biết được chi tiết.
-Giết phụ mẫu ta, như thế ta và ngươi hôm nay chỉ có một người có thể sống!
Ánh mắt Hắc Vũ thoáng chốc đỏ rực, đồng thời trên người xuất hiện lớp lông vũ màu đen, trên trán phiến vảy đen cũng lóe ra tia sáng lạnh lẽo như băng.
Chỉ là khoé miệng Tông Duyên lộ ra chút châm chọc.
-Tiểu nghiệt chủng nhà ngươi cũng muốn giết ta sao?
Mặt ngoài toàn thân Tông Duyên có dịch thể thuỷ ngân màu vàng lưu chuyển, hoàng quan màu vàng trên đầu cũng phát ra hào quang chói mắt:
-Ta sẽ để ngươi biết, "Kim Quan" này vì sao mà được gọi là bảo vật truyền đời của Bằng tộc!
Dứt lời, thân hình Tông Duyên đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện phía trước Hắc Vũ. Cự ly mấy chục mét, đối với hai đại cao thủ này mà nói, căn bản như không vậy.
-Xuy xuy...
Song trảo màu vàng đó phảng phất như xé toạc không gian, trực tiếp xuyên qua ngực Hắc Vũ. Nhưng cái khiến người ta thấy quái dị là... Hắc Vũ cũng không chảy ra chút máu nào. Chốc lát, "Hắc Vũ" bị xuyên qua ngực mới hoá thành hư vô.
Nguyên lai là tàn ảnh!
Chỉ thấy hàng trăm đạo tàn ảnh tràn ngập trong không gian lập phương. Trong hàng trăm đạo tàn ảnh, có lúc hơn phân nửa là diện mạo Hắc Vũ, có lúc lại hơn nửa là diện mạo Tông Duyên, thậm chí có lúc lại hoàn toàn là hình dạng một người...
-Đôi lúc tốc độ quá nhanh cũng vô dụng, nháy mắt là đi hàng ngàn vạn dặm, nhưng hắn có thể phát huy hoàn toàn tốc độ loại ấy khi chiến đấu cận thân không?
Hầu Phí tại một bên nhận xét.
Tần Vũ thầm gật đầu. Tốc độ cực hạn của Tông Duyên là vô cùng cao, tốc độ cực hạn của Hắc Vũ dưới hắn không ít, nhưng khi chiến đấu trong cự ly gần thế này, căn bản không thể dùng được cái tốc độ ấy.
-Xuy...
Móng vuốt màu vàng của Tông Duyên lại xuất một trảo tới eo của Hắc Vũ. Chỉ là trảo sắp tới eo của Hắc Vũ thì mới biết... đó là bản thể của Hắc Vũ. Tông Duyên mừng rỡ, chuẩn bị thừa cơ khiến Hắc Vũ trọng thương, nhưng lúc đó Tông Duyên lại nhìn thấy một cặp mắt đỏ rực đầy phẫn nộ cùng với một thanh trường thương màu đen. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Liều mạng trọng thương, cũng phải giết chết Tông Duyên. Ưu thế lớn nhất của Hắc Vũ đó chính là sức mạnh phòng ngự của Hắc Vũ chiến giáp.
-Chết đi.
Xuyên Vân thương giống như giao long xuất động, mạnh mẽ công kích tới trước mắt Tông Duyên, khoảng cách đến mặt hắn chỉ khoảng một gang tay.
-Aaaa…
Tông Duyên hoảng sợ điên cuồng hét lên.
Mũ vàng trên đầu thoáng chốc từ vàng biến thành đỏ máu, phảng phất như máu đang rỉ ra. Còn kim quang cả người Tông Duyên lưu động, đột ngột biến thành hào quang đỏ máu.
Bay ngược lại!
Tốc độ của Tông Duyên thoáng chốc đạt đến cực hạn mà trước đây chưa từng thấy, bất chấp tất cả bay về phía sau. Tốc độ bay lui thậm chí còn nhanh hơn tốc độ thương đâm tới.
Tông Duyên tránh được một thương này, nhưng thoáng chốc đã đạt đến tốc độ cực hạn, hắn căn bản không có cách gì lập tức dừng lại. Dù sao không gian chiến đấu cũng quá nhỏ.
"Giảm tốc, giảm tốc a." Tông Duyên vừa mới tránh được một thương liền biết mình lại gặp một nguy cơ khác, đó là lớp màng biên giới của không gian lập phương. Bay hết tốc lực như vậy, sức mạnh của lực phản chấn tuyệt đối sẽ làm hắn trọng thương. Nhưng khoảng cách gần mấy chục mét, bằng vào tốc độ cực hạn của hắn, căn bản chỉ mất thời gian một tích tắc ý niệm.
-Bùng!
Cả người Tông Duyên lao ầm vào lớp màng của không gian lập phương. Nhưng lớp màng ấy lại cứng rắn chưa từng thấy, chỉ nghe thấy một loạt tiếng xương xẩu vỡ vụn.
-Bịch!
Tông Duyên ngã xuống đất, thổ ra vài ngụm máu lớn.
Hắc Vũ nhất thời thừa cơ lao đến giết nhưng Tông Duyên hung hăng nhìn Hắc Vũ rồi sau đó bỗng bắt đầu không ngừng lẩn tránh. Từ đó trở đi... Tông Duyên cũng không ngạnh đấu với Hắc Vũ nữa.
Hai người không ngừng thi triển thân pháp linh hoạt. Một là Kim Sí Bằng vương, một là con của Ám Điện bằng vương và Ưng tộc. Siêu cấp thần thú và biến dị siêu cấp thần thú đối chọi nhau.
Tần Vũ và Hầu Phí tập trung tinh thần theo dõi. Luận trình độ linh hoạt khi chiến đấu cận thân, Tẩu thú tộc và Long tộc căn bản không bằng Phi cầm tộc. Còn trong Phi cầm tộc, về thân pháp, thì hai vị đại siêu cấp thần thú của Bằng tộc là cao nhất.
Tàn ảnh, từng đạo từng đạo tàn ảnh, tàn ảnh càng ngày càng nhiều, tràn ngập cả không gian lập phương. Nếu thực lực kém một chút, căn bản tàn ảnh có ít nhiều thế nào cũng đều không thể phân biệt rõ ràng. Bởi vì mỗi một khắc đều có một lượng lớn tàn ảnh sinh ra, và một lượng lớn tàn ảnh mất đi.
-Này --- Tông Duyên, có bản sự thì cũng ta chính diện chiến đấu đi!
Tiếng gầm gừ của Hắc Vũ trong không gian lập phương vang lên.
-Lấy sở trường của mình đánh sở đoản của địch, đó mới là đạo để chiến thắng.
Tông Duyên chỉ hồi đáp vậy rồi không nói gì cả.
-Aaaa…
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng kêu thê lương phẫn nộ vang lên, sắc mặt Tần Vũ biến đổi: "Xem ra tiểu Hắc phẫn nộ đến cực điểm rồi." Ở cùng tiểu Hắc bao lâu nay, rất ít khi gã phát ra tiếng kêu phẫn nộ như thế. Tỷ như lần phụ vương độ Tứ cửu thiên kiếp, mình cùng với địch nhân đồng quy vu tận, tiểu Hắc cũng như thế này.
-Tam thập lục trọng điệp lãng, không ngờ dùng như vậy à?
Hầu Phí kinh ngạc thốt lên.
Chỉ thấy trong không gian lập phương thoáng chốc tràn ngập đạo đạo hắc sắc côn ảnh, đó là Hắc Vũ lấy Xuyên Vân thương sử dụng thương chiêu.
-Một chiêu này, từ lâu trước Đại Viên Hoàng đã dùng qua với ta.
Trong lòng Tông Duyên tỏ ra khinh thường.
-Không, không phải Tam thập lục trọng điệp lãng.
Ánh mắt Tần Vũ lại sáng bừng. Nhãn quang của Tần Vũ rõ ràng là cao hơn Hầu Phí rất nhiều, cũng nhìn ra ý nghĩa chân chính hàm chứa trong vô số bổng ảnh này. Đâu chỉ ba mươi sáu đạo côn ảnh, ít nhất cũng phải cả trăm, cả không gian tràn ngập bóng bổng.
-Uuuu…
Thê lương kêu to, cả người Hắc Vũ như phát điên phát cuồng, hai mắt đỏ rực, khoé mắt phảng phất như bị xé rách đến nơi. Cả người khí thế xung thiên!
Bổng ảnh che kín cả không gian, tất nhiên tác động đến Tông Duyên. Trong lòng Tông Duyên lại không lo lắng, lực lượng chia thành hơn trăm phần, lực công kích một phần trong đó thì làm hắn bị thương sao được?
-Không phải Tam thập lục trọng điệp lãng?
Hầu Phí vẫn còn nghi hoặc nhận định vừa rồi của Tần Vũ.
Tần Vũ bỗng mừng rỡ thốt:
-Là kinh thiên nhất côn!
Chỉ thấy vô số côn ảnh bỗng nhanh chóng hợp lại, kết thành một chiếc hắc sắc trường thương. Trước đó một chốc, trường thương đó còn nằm ngoài vài chục mét, nhưng chỉ một lát, trường thương đã mang theo uy lực vô tận như bài sơn đảo hải đánh xuống đầu Tông Duyên.
-Bốp!
Tiếng xương đầu vỡ vụn vang lên!
Đầu Bằng Ma Hoàng vỡ vụn, bị giã thành nhiều mảnh nhỏ, linh hồn cũng tiêu tan!
Vào lúc Bằng Ma Hoàng Tông Duyên bị nện vỡ đầu đó, hai mắt mở to như trước, hắn chỉ thấy một đôi mắt "tràn ngập tia máu, khủng bố dị thường".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.