Trong vũ trụ vô tận, từng ngôi sao đình trệ tại không trung.
Quần vẫn thạch này không ngừng cực tốc chuyển động giữa các ngôi sao, trên khối vẫn thạch lớn nhất ở chính giữa quần vẫn thạch này, có một nhân ảnh đang ngồi ở đó, không chút cử động. Không biết hắn đã ngồi bao lâu, cũng không biết hắn lúc này sẽ đứng dậy.
Những tia lục sắc quang mang từ đầu Tần Vũ chầm chậm phát ra, khóe miệng Tần Vũ hơi nhích lên, mang theo một tia tiếu ý.
Mắt hắn tiếp tục mở lớn, bình tĩnh quan sát.
Đột nhiên Tần Vũ đứng bật dậy, ngạo nghễ đứng trên khối vẫn thạch đang cực tốc phi hành.
- Chín mươi năm rồi, lần tĩnh tu này đã chín mươi năm rồi.
Tần Vũ, đầu óc rất tĩnh lặng, hắn cảm thấy tâm cảnh của hắn phảng phất hòa cũng nhịp đập của vũ trụ chầm chậm rung động, đó là một loại cảm giác kỳ diệu, nhưng Tần Vũ biết… chín mươi năm này, hắn chính là để linh hồn của mình dung nhập hơn với vũ trụ, tâm cảnh cũng tiếp cận hơn với rung động của vũ trụ.
Chín mươi năm tu luyện, linh hồn cảnh giới của Tần Vũ rất tự nhiên, thành công đạt tới cảnh giới cửu cấp tiên đế, thiên hồn đệ tam tầng cũng chỉ thiếu một bước là đạt được đại viên mãn
Linh hồn cảnh giới tiến bộ, Tần Vũ trái lại không để ý, sau cùng chiến đấu vẫn phải dựa vào sức mạnh bản thân. Mấy trăm năm cuối trong Khương Lan giới Tần Vũ vẫn đình trệ tại "Cửu chuyển ám kim thân" đệ lục cảnh giới, đến bây giờ, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-bien/820820/chuong-407.html