Ngọn núi cao ngàn trượng, không ngừng bị tung lên ném xuống. Người đang tung hứng ngọn núi đó chính là Dã Cù.
- Ôi, Tên gia hỏa Ngao Vô Hư đã đạt tới bát cấp yêu đế rồi, hiện tại lão đại Ốc Lam cũng đạt tới bát cấp yêu đế, ba người chỉ còn mình ta ở lại thất cấp yêu đế, không biết khi nào thì mới có thể đạt tới cảnh giới "bạch ngân" đây?
Dã Cù vừa thì thầm, hai tay vẫn cứ máy móc tung hứng ngọn núi.
- Dã Cù.
Một đạo thanh âm vang lên.
Dã Cù nghe nói có người gọi, liền quay đầu lại, thấy Tần Vũ đi đến, Dã Cù "a" một tiếng:
- Là ngươi à, Tần Vũ, sao ngươi lại đến tìm ta? Có chuyện gì à?
- Đúng là có một chuyện rất quan trọng.
Tần Vũ đi đến bên cạnh Dã Cù.
- Có chuyện quan trong.
Dã Cù mi mắt dựng ngược, hai mắt hổ trừng trừng nhìn Tần Vũ:
- Tần Vũ, ngươi có chuyện quan trọng muốn nói với ta? Dã Cù ta cũng rất tự biết mình, nói về đầu óc thì không bằng các ngươi. Về thực lực, Ngao Vô Hư và Ốc Lam lão đại thực lực đều mạnh hơn ta, ngươi sao lại tìm ta?
Tần Vũ trong lòng đã có tính toán, cười đáp:
- Dã Cù, ta cũng không muốn nói vong vo…
- Nói đi, ta tính tình rất là sảng khoái, có thể giúp thì nhất định giúp.
Dã Cù vui vẻ nói.
Tần Vũ gật đầu:
- Vậy thì ta nói thực, Dã Cù, hiện tại công pháp tu luyện của ta đã tới giới hạn, không thể tiến bộ nữa. Nhưng linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-bien/820806/chuong-393.html