Nguyệt Nha Loan, một hòn đảo hình trăng lưỡi liềm ở nơi sâu thẳm của hải dương vô tận tại Bích Ba tinh, là nơi Thanh Đế thường ở. Nguyệt Nha Loan không những bố trí đặc sắc mà các chủng loại thực vật hoa cỏ cũng vô cùng nhiều. Tần Vũ thi triển thuật phi hành, trong chớp mắt đã bay tới trên không Nguyệt Nha Loan. - Quả nhiên là một địa phương đẹp. Nhìn từ trên không, nước xanh, lục địa, các loại thực vật tự nhiên giống như một thế giới yên tĩnh xinh đẹp trong tranh. Tần Vũ hạ mình xuống bên cạnh Nguyệt Nha Loan. - Xin hỏi có phải là Tần Vũ đạo hữu? Một thanh niên áo trắng khuôn mặt tươi cười đi tới. - Tại hạ chính là Tần Vũ tới đây theo lệnh của Thanh Đế tiền bối. Tần Vũ cũng nói rất lễ phép, tại tiên ma yêu giới Tần Vũ không muốn chọc giận người khác. Nhưng có một số người… Tần Vũ lại nhất định phải chọc. Vũ Hoàng, Huyền Đế. Đó là di chúc cuối cùng của Nghịch Ương tiên đế, thêm vào đó là cái chết của đồ nhi đã quyết định thế đối lập của Tần Vũ với Vũ Hoàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Còn Thanh Đế, Tần Vũ tịnh không muốn đối lập. - Cao thủ dưới quyền Thanh Đế quả nhiên cực nhiều, một thanh niên đã là thất cấp Tiên đế, đúng là khủng bố thật. Tần Vũ cảm thấy run sợ trong lòng, thanh niên đi từ Nguyệt Nha Loan này lại có thực lực cường hãn như thế, cùng cấp độ với Thanh Huyết kiếm tiên. Thế lực của Thanh Đế không phải quá khủng bố sao. - Sư tôn ông ấy đang ở bờ hàn đàm chờ Tần Vũ đạo hữu. Bạch sam thiếu niên liền nói, khuôn mặt tươi cười rất thân thiết, - Tần Vũ đạo hữu, mời đi theo ta. - Làm phiền rồi. Tần Vũ đi theo sau bạch sam thanh niên. Nguyệt Nha Loan ở trong hải dương vô tận của Bích Ba tinh tự nhiên giống như một chiếc ghe nhỏ, phảng phất như chỉ một cơn sóng đào cũng có thể bao trùm cả hòn đảo, nhưng thực tế Nguyệt Nha Loan lại rất lớn, diện tích gần nghìn dặm. Đi theo bên cạnh bạch sam thanh niên, Tần Vũ đi xuyên qua nhà trúc, bay qua hồ ở phía trong. Từ trong cái hồ nhỏ xuyên qua biển tùng đào, cuối cùng đi một vòng theo con đường qua các toà lâu các, men theo hành lang tới bên một cái hàn đàm nơi xa tít. Hàn đàm không lớn, rộng trên dưới bảy-tám mét, dài cũng chỉ khoảng một trăm mét. Nhưng hàn khí của hàn đàm bức nhân, đến thực lực như Tần Vũ mà lúc tới nơi thân thể cũng run lên, quái dị nhất là nhiệt độ lạnh giá như thế mà hàn đàm không kết băng, ngược lại còn có lớp lớp cá tôm bơi lội. Bên bờ hàn đàm chỉ có một nam tử mặc toàn đồ xanh đang cầm cần câu câu cá. - Đừng quấy rầy sư tôn, xin đợi một chút. Bạch sam thanh niên chụp lấy Tần Vũ đồng thời truyền âm nói, Tần Vũ gật đầu rồi yên tĩnh đợi bên bờ hàn đàm. - Tại hạ Tần Vũ, không biết đạo huynh là…" Tần Vũ đợi một lúc thấy buồn chán mới truyền âm nói chuyện với bạch sam thanh niên này. - A, xin lỗi, tôi còn chưa nói tên cho đạo huynh hay. Tôi là đồ đệ thứ tư của Thanh Đế, Tùng Thạch. - Bạch sam thanh niên cười ngượng nghịu, - Lâu đến thế rồi mà vẫn chưa nói tên cho Tần Vũ đạo hữu, thật quá xấu hổ. - Tùng Thạch đạo huynh không cần để ý. Tần Vũ không hề để ý. Điều bây giờ trong lòng Tần Vũ đang muốn biết nhất chính là… lão bằng hữu của Thanh Đế muốn gặp mặt mình đáo để là ai. - Tùng Thạch đạo huynh, lần này Thanh Đế bảo tôi tới Nguyệt Nha Loan là để gặp một người, đạo huynh có biết phải gặp người nào không? Tần Vũ hỏi. Tần Vũ nhận thấy Tùng Thạch là một thất cấp Tiên đế Thì phải là một cánh tay của Thanh Đế, chắc chắn phải biết việc này. - Tần Vũ đạo hữu, việc này ta quả thật vẫn chưa biết, đạo huynh đợi chút nữa sư tôn tự nhiên sẽ nói cho huynh. Trên mặt Tùng Thạch lộ xuất nụ cười thuần phác. Tần Vũ chỉ biết gật đầu bình tĩnh đợi Thanh Đế câu cá xong. Qua khoảng một thời thần. - Cắn câu rồi. Thanh âm của thanh sam nam tử vang lên, đồng thời cần câu giật lên. Chỉ thấy trên cần câu có một con cá dài sáu thôn, trên lưng có ba sọc màu bạc. - Ha ha, Tần Vũ tiểu huynh đệ vừa tới vận khí của ta trở nên tốt, hôm nay lại câu được một con Ngân Quang ngư, lại còn là cấp ba nữa. Thanh sam nam tử đặt cần câu xuống xoay người lại. Bạch sam thanh niên cười cười cung kính nói: - Sư tôn bình thường câu Ngân Quang ngư phải mất vài ngày mới câu được, hôm nay mới một ngày đã câu được đúng là hiếm thấy, Tần Vũ đạo hữu, đây chính là sư tôn của ta. Bạch sam thanh niên giới thiệu với Tần Vũ. Thanh sam nam tử lật tay, trên tay liền xuất hiện một cây trúc địch (địch bằng trúc, địch là một loại nhạc cụ dùng để thổi giống như tiêu và sáo – Halos),quay quay trên tay rất linh hoạt, mục quang dán vào Tần Vũ: - Cậu chính là Tần Vũ? Xem biểu tình của Thanh Đế thì thấy ông cũng có hứng thú rất lớn đối với Tần Vũ. - Vãn bối chính là Tần Vũ, ra mắt Thanh Đế tiền bối. Tần Vũ chắp tay nói. Thanh Đế chắt lưỡi nói: - Ta nhớ mười năm trước trên Lam Tuyết tinh ở Lam Loan tinh vực xuất hiện một trường đại chiến, trận chiến đó có hai người còn hét lên là Lôi Chuy tiên đế muốn giết Tần Vũ… Tần Vũ giật mình. Không biết Thanh Đế có biết chuyện của mình không? Vì căn cứ vào những gì Tần Vũ biết thì năm xưa Thanh Đế căn bản không phái người đến phàm nhân giới. - Gã Phong Vũ và Tuyết Thiên Nhai kia đúng là buồn cười, cứ một hai cho rằng có thể dễ dàng giết được cậu, ai tưởng được cậu lại có thể chạy thoát khỏi tay bọn họ. Ha ha… hôm nay gặp rồi đúng là danh bất hư truyền. Thanh Đế nhìn Tần Vũ tán thưởng. Tần Vũ nghe thấy Thanh Đế tán dương liền nói: - Thực lực vãn bối còn thua xa, năm xưa có thể chạy thoát cũng là nhờ may mắn. - May mắn cái gì mà may mắn? Thanh Đế lắc đầu không tán đồng, - Không thể chuyện gì cũng quy kết cho vận khí, ví như cơ hội, cơ hội dù đến trước mặt một cá nhân cũng phải biết nắm lấy mới được. Nghịch Ương tiên đế vận khí tốt đấy chứ, từ một Tiên đế phổ thông chuyển mình thành đại đế của tiên giới, nhưng cuối cùng sao lại chết? Có người nói vận khí nhưng ta lại nói là không đủ cẩn thận! Thanh Đế tựa hồ biết rõ nguyên nhân cái chết của Nghịch Ương tiên đế. - Trong Mê Thần điện, bất kể lúc nào cũng không được có một chút phân tâm… lúc ta còn là thanh niên, người chết trong Mê Thần điện vì có một chút phân tâm đâu phải chỉ một-hai người? Thanh Đế tựa hồ đang nhớ lại những năm tháng ngày xưa. Tần Vũ chăm chú lắng nghe. Lúc Thanh Đế còn thanh niên? Đó là chuyện của đời nào? Các cao thủ cùng thời với Thanh Đế nếu không phải là đã phi thăng thần giới hay chết vì độ kiếp thất bại thì cũng đã chết vì nguyên khác rồi. Mê Thần điện, là cái gì? Bất quá Tần Vũ nghe lời nói của Thanh Đế cũng tán đồng. Nghịch Ương tiên đế cứ nói vận khí của mình không tốt nhưng thực tế Nghịch Ương tiên đế có được Mê Thần Đồ quyển, Vạn Thú phổ các thứ với bao nhiêu là thần khí, còn bảo là vận khí không tốt? - Vô luận là cái gì đến từ thần giới cũng không thể coi nhẹ, một con độc trùng của thần giới đến người của thần giới bị cắn cũng phải thụ thương, huống chi là một Tiên đế? Cho dù là độc trùng đã chết cũng không nên động vào. Nghịch Ương tự tìm chết còn trách ai? Thanh Đế lẩm bẩm. Đột nhiên Thanh Đế tỉnh lại, nhìn về phía Tần Vũ: - Ô, Tần Vũ, vừa nhớ lại quá khứ quên mất là đang nói chuyện với cậu. Ai, người có tuổi tác cao thường thích nhớ lại. Tần Vũ kinh ngạc trong lòng. Vừa gặp mặt Thanh Đế một lúc, Tần Vũ liền phát hiện Thanh Đế tịnh không trầm ổn mà lại thích cười nói đùa trào phúng. - Không nói tới tên ngốc Nghịch Ương nữa, ta dẫn cậu đi gặp một người. Thanh Đế nói với vẻ thần bí. - Thanh Đế tiền bối, lão bằng hữu mà người nói đến là ai vậy? Tần Vũ không ngăn được hiếu kì. Thanh Đế cầm cây trúc địch xoay mấy vòng quanh ngón tay, hai mắt cười tít lại như sợi chỉ: - Là ai? Là hảo bằng hữu của ta đó. Tần Vũ dở khóc dở cười, không hỏi nữa. - Tùng Thạch, con mau đi chuẩn bị yến tiệc, vài ngày tới đám lão bằng hữu của ta sẽ đến, nếu ngươi tiếp đãi tiền bối không chu đáo coi chừng ta bắt con phải bế quan trăm vạn năm. Thanh Đế cười nói với Tùng Thạch ở bên cạnh. - Hảo bằng hữu của sư tôn ư? Tùng Thạch nghe nói xong khuôn mặt liền sáng lên, - Đệ tử đi chuẩn bị ngay. Tần Vũ lại thấy kinh hãi. Một đoàn hảo bằng hữu của Thanh Đế, thất cấp Tiên đế Tùng Thạch còn phải gọi là "tiền bối"? Vậy đoàn hảo bằng hữu này là những ai? Trong lòng Tần Vũ có một cảm giác. Trong đoàn hảo bằng hữu này chắc chắn không có Vũ Hoàng! Đương nhiên đây là cảm giác trong lòng Tần Vũ, không có căn cứ nào hết. - Tần Vũ. Đi theo ta. Thanh Đế mỉm cười đi men theo bờ hàn đàm về phía hành lang đằng xa. Đi theo sau Thanh Đế, Tần Vũ không nói một lời. Chỉ nhìn kiến trúc bố cục các nơi của Nguyệt Nha Loan, đi một vòng Nguyệt Nha Loan đem lại cho người ta một loại cảm giác tự nhiên, ẩn chứa sức sống bừng bừng. Nhìn thấy những cảnh sắc này tâm tình của Tần Vũ cũng rất tốt. - Tần Vũ, sắp đến rồi. Thanh Đế cuối cùng cũng lên tiếng, quay đầu lại cười nói với Tần Vũ, - Tần Vũ tiểu huynh đệ, lúc gặp mặt vị tiền bối đó phải tôn trọng, đó là một vị cao thủ phi thường. Cao thủ phi thường? Trong lòng Tần Vũ hơi kinh hãi, hắn kinh hãi không phải vì người đó là cao thủ mà là… Thanh Đế gọi người đó là cao thủ "phi thường". - Vãn bối biết rồi. Tần Vũ gật đầu. - Ân. Thanh Đế mỉm cười hài lòng, dẫn Tần Vũ tới bên một ao hoa, bên ao hoa có một con đường làm bằng đá xanh, nơi tận cùng của ao hoa, ở bên phải con đường có một cái bàn đá và mấy cái ghế đá. Lúc này chỉ có một lão thái thái và một nữ tử đang nói chuyện. (lão thái thái: bà già –Halos) - Ngân Hoa đại tỉ. Thanh Đế cười ha ha từ đằng xa. Lão thái thái đó xoay người nhìn thấy Thanh Đế liền cố ý sầm mặt nói: - Cái lão gia hoả già không nên nết nhà ngươi, ít nhất cũng phải gọi ta là Ngân Hoa đạo hữu, lại gọi đại tỉ? Tần Vũ nhìn thấy cảnh này nhưng mặt vẫn bình thường, vừa rồi nói chuyện hắn đã quen với tính cách của Thanh Đế. - Phu nhân cũng ở đây à. Thanh Đế nhìn thấy nữ tử bên cạnh lão thái thái liền cười nói. Nữ tử đó toàn thân mặc trường bào màu tím, tóc búi trên đầu, tự nhiên tán phát khí chất ung dung cao quý, khuôn mặt tươi cười làm cho người ta cảm thấy thấy người phụ nữ quý phái này rất dễ gần. - Có người ngoài ở đây mà ông còn như thế. Người phụ nữ cao quý áo tím này bất lực cảm thán. - Đại tỉ, Trì Thanh ông ấy từ khi xuất quan mấy ngày trước tới giờ miệng mồm giống như bôi mỡ, chuyện gì đã xảy ra thế này? Ai… Người phụ nữ quý phái bất lực nói với lão thái thái. - Phu nhân – mặt Thanh Đế nghiêm nghị hẳn, - Phu nhân, dùng từ miệng trơn như bôi mỡ để hình dung ta có phần hơi thái quá, chỉ là ta mới vừa có đột phá nên tâm cảnh biến hoá mà thôi, không nói nhiều nữa, Ngân Hoa đại tỉ, không phải tỉ muốn gặp Tần Vũ sao, đệ đã đưa tới rồi. Toàn thân Thanh Đế đầy vẻ thân thiết tươi cười, đặc biệt có lúc cười đến híp cả mắt. Nói thật, Tần Vũ lại rất thích loại tính cách này của Thanh Đế. - Tần Vũ? Lão thái thái kinh ngạc nhìn về phía Tần Vũ, - Cậu chính là Tần Vũ? Tần Vũ lúc này đã rõ, lần này Thanh Đế đưa mình tới đâu là do lão thái thái này muốn gặp mình, vừa rồi nghe Thanh Đế xưng hô lão thái thái là "Ngân Hoa đại tỉ" trong lòng Tần Vũ liền nghĩ tới một người – Ngân Hoa mỗ mỗ. - Vãn bối chính là Tần Vũ. Tần Vũ cung kính nói. - Tần Vũ, Tần Vũ. Lão thái thái đi đến bên cạnh Tần Vũ, nhìn kĩ từ trên xuống dưới đánh giá Tần Vũ, hai mắt phảng phất như nhìn xuyên thấu Tần Vũ quan sát kĩ lưỡng hồi lâu, - Chuyện lạ, chuyện lạ, chuyện lạ. Lão thái thái than liền ba tiếng "Chuyện lạ". Tần Vũ nghe thấy trong bụng tràn đầy nghi hoặc. Nhìn thấy sắc mặt nghi hoặc của Tần Vũ, lão thái thái tỉnh ngộ, cười nói: - Tiểu bối tu luyện trong thời gian ngắn ngủi đã đạt được thành tựu như bây giờ, cũng có thể xem là thiên tài phi thường, chẳng trách Nghiên nhi lại khoe với ta tán dương cậu. Nghe được "Nghiên nhi" trong lòng Tần Vũ xác định chắc chắn, liền cười nói cung kính: - Thì ra tiền bối chính là Ngân Hoa mỗ mỗ. - Cậu chỉ cần gọi ta mỗ mỗ là được. Ngân Hoa mỗ mỗ gật đầu cười nói, - Ta nghe người khác tán dương cậu nhiều lần nên lần này mới bảo Trì Thanh đưa cậu tới cho ta xem thử, ân, vừa nhìn thì thấy… có thể xem là rất khá. Trong lòng Tần Vũ lại thấy oan ức: - Có thể xem là rất khá sao? Thời gian tu luyện của Tần Vũ đã nhanh đến kinh người nhưng Ngân Hoa mỗ mỗ lại chỉ nói một câu "có thể nói là rất khá". - Tần Vũ, nghe mỗ mỗ nói một câu. Ngân Hoa mỗ mỗ vỗ vai Tần Vũ. - Mời mỗ mỗ cứ nói. Thấy Ngân Hoa mỗ mỗ thân cận với mình như thế, Tần Vũ không dám vì "được quý mà quá trớn" (ý là: tỏ ra rất lễ phép) Ngân Hoa mỗ mỗ cảm thán một tiếng rồi nói: - Không nói đến Nghiên nhi nha đầu nữa, cả ngày không chịu khổ tu, từ khi rời đi lần này đến hiện tại vẫn chưa về thăm ta lấy một lần, vì loại tâm tính này của nó nên ta cũng chẳng có mấy đòi hỏi. Nhìn thấy người thanh niên như cậu, ta muốn nói cho cậu biết – nhất định phải cố gắng tu luyện, bất kể là tại địa phương nào, có thực lực mới có quyền lợi. - Những cử động gần đây nhất của cậu ta đã biết thông qua Trì Thanh, kì thật… cậu có chút lỗ mãng. - Ngân Hoa mỗ mỗ cảm thán nói, - Cậu ngàn vạn lần đừng cho là có thần khí chiến y thì không chết, Hắc Ngưng Tuyết chỉ là hạ phẩm thần khí chiến y, với thực lực của cậu mặc vào thì người ở tiên ma yêu giới có thể phá thần khí chiến y này không dưới mười người. Tần Vũ nghe thấy câu này trong lòng cực kì kinh ngạc. Hắn không ngạc nhiên về chuyện Ngân Hoa mỗ mỗ vì sao biết mình có thần khí chiến y "Hắc Ngưng Tuyết", mà là Ngân Hoa mỗ mỗ nói… người trong cả tiên ma yêu giới có thể phá thần khí chiến y lại có tới mười người! - Ân, thực lực bản thân mới là quan trọng nhất, chăm chỉ tu luyện đi, tiên ma yêu giới này chẳng có mấy nhân tài. Ngân Hoa mỗ mỗ cảm thán nói. - Vâng, vãn bối nhất định sẽ ghi nhớ. Trong lòng Tần Vũ cảm động. Trong lòng hắn cũng muốn tu luyện một hơi đến Hắc Động hậu kì, mở tầng ba Vạn Thú phổ. Nhưng sâu thẳm trong lòng hắn lại cực kì muốn gặp mặt huynh đệ của mình, chỉ là Tần Vũ cho rằng mình có Khương Lan Giới, đi xuyên qua tiên giới không có vấn đề gì nên mới mang theo tâm lí này xuất phát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]