Chương trước
Chương sau

Trên tầng mây xung quanh Lam Hỏa Vân Lâu đứng đầy người. Có nhân mã của tiên giới, có ma giới cao thủ, cũng có một vài người của yêu giới…Nói chung một trường ngư long hỗn tạp, đồng thời cực kỳ huyên náo, ồn ào.
Giao dịch?
Đám người vây quanh này có lẽ chẳng để ý đến cái đó. Người của Vũ Hoàng và người của Huyết Ma Đế giao dịch chỉ là chuyện trong thoáng chốc thôi, ai lại hiếu kì chuyện đó? Tuyệt đại bộ phận đang đợi…đại chiến.
Cuộc chiến, chém giết của tiên đế, ma đế, loại đế cấp cao thủ này.
- Tần huynh, không cần vội vàng.
Nhìn thấy Tần Vũ ngó nghiêng tứ phía, Lỗ Ba cười lên tiếng,
- Hiện giờ thì một điểm sự tình cũng chưa xảy ra, chúng ta hãy từ từ đợi. Chỉ cần một cao thủ cấp tiên đế, ma đế xuất thủ là toàn trường sẽ loạn lên ngay. Rồi thì các đại cao thủ cũng sẽ liên tiếp hiện thân.
Nói xong không ngờ Lỗ Ba lại đã ngồi xếp bằng xuống trên một cụm mây.
Tuy nói người phi thường nhiều, nhưng không gian không trung lại vô hạn, nói chung mọi người đứng cách nhau phải đến năm sáu chục thước cự li.
- Lỗ Ba, ta cũng ngồi từ từ đợi vậy.
Tần Vũ mỉm cười ngồi xếp bằng trên một cụm mây. Hắn cũng không nói ra việc vừa rồi quan sát bốn phía đã thấy những tiên đế, ma đế kia.
Tần Vũ và Lỗ Ba ngồi xuống. Phía sau Tần Vũ không xa, gã thanh niên có vẻ u sầu cùng với nữ hài có cặp mắt to đó cũng đã ngồi xếp bằng xuống.
- Lạc Vũ ca ca, lần này huynh không được nóng nảy a. Cao thủ ở Lam Hỏa Vân Lâu nhiều lắm.
Nữ hài kéo lấy vai của "Lạc Vũ ca ca" đó nói.
Kẻ được gọi là Lạc Vũ ca ca trông rất tuấn nhã. Chỉ là sâu trong đồng tử luôn thoáng qua một nét sầu muộn, cả người cũng hiện lên sự chán nản.
- Nghiên nhi, muội không cần phải lo lắng, ta tự có chừng mực mà.
Tiếng nói của "Lạc Vũ ca ca" này rất nhẹ nhàng ôn hòa. Chỉ là vừa nói xong câu đó, hắn đã lại nhìn về Lam Hỏa Vân Lâu, trong đồng tử có một tia băng lãnh.
Nghiên nhi chớp hai cặp mắt to, bất lực thở dài một tiếng. Hốt nhiên Nghiên nhi trong lúc vô ý lại nhìn thấy Tần Vũ phía trước. Ánh mắt nhẹ sáng lên rồi không ngờ bay tới.
- Ài, xin chào a, ta tên gọi Khương Nghiên.
Nghiên nhi đó chớp cặp mắt to nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ thoáng lặng thinh.
- Tần huynh, huynh và vị Khương Nghiên cô nương này quen nhau sao?
Lỗ Ba ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
- Không, đây là lần đầu tiên ta gặp cô ta.
Tần Vũ trả lời, rồi tức thì nhìn về Nghiên nhi cười nói,
- Xin chào Khương Nghiên cô nương, cô…trước đây đã gặp ta ư ?
Khương Nghiên cười hi hi một tiếng nói:
- Chưa a. Trước đây chưa từng gặp qua. Hôm nay là lần đầu thấy ngươi, ta thấy ngươi hợp nhãn nên đến nói chuyện với ngươi thôi. Sao chứ? Không hoan nghênh ư?
Tần Vũ đối với nữ tử tên gọi Khương Nghiên ngày, trong tiềm thức cũng rất thích thú. Hắn cảm giác thấy Khương Nghiên tính tình chân thực không hề giả tạo.
Chỉ là hắn biết Khương Nghiên và vị "Lạc Vũ ca ca" kia đều là cao thủ cấp tiên đế, so với hắn mạnh hơn nhiều.
- Sao lại không hoan nghênh, Khương Nghiên cô nương, vị đó…
Tần Vũ đưa tay chỉ về nam tử u sầu đó.
- A.
Khương Nghiên quay đầu lại liền kinh hãi hô lên, sau đó lập tức nhấp nháy cặp mắt to với vẻ hối tiếc nhìn Tần Vũ nói,
- Xin lỗi a, Lạc Vũ ca ca lại uống rượu, ta phải qua bồi tiếp huynh ấy, sau này chúng ta nói chuyện tiếp nha.
Nói xong Khương Nghiên liền bay về bên cạnh "Lạc Vũ ca ca" đó.
- Lạc Vũ ca ca, muội không phải đã nói huynh đừng uống rượu nữa sao, cả ngày cứ uống hoài.
Khương Nghiên liền giữ lấy chén rượu trên tay của "Lạc Vũ ca ca". "Lạc Vũ ca ca" đó chỉ đạm nhiên cười một tiếng tịnh không có phản kháng.
"Lạc Vũ ca ca" liếc mắt nhìn Tần Vũ một cái, sau đó quay sang nhìn Khương Nghiên nở một nụ cười hiếm thấy:
- Nghiên nhi, rất ít khi thấy muội làm quen với người khác. Bình thường không phải là muội đối với nam tử không hề để ý sao.
Quân Lạc Vũ trong lòng có vài phần nghi hoặc.
Hắn biết "nghĩa muội" Khương Nghiên của mình đối với nam nhân khinh thường thế nào. Không nói đến kim tiên, dù là một vài cao thủ cấp tiên đế mà Quân Lạc Vũ quen biết lúc trước, Khương Nghiên cũng không chút để tâm.
Đương nhiên Khương Nghiên có phân lượng của nàng. Khương Nghiên bản thân tuy chỉ là nhất cấp huyền tiên, nhưng công pháp lại kì đặc huyền diệu, hơn nữa phía sau còn có một sư tôn cực kỳ lợi hại.
Trong quá khứ Khương Nghiên không hề để ý đến nam tử, hôm nay lại thấy Khương Nghiên, không ngờ còn chủ động đến làm quen với nam nhân. Điều này không khiến Quân Lạc Vũ kinh ngạc hay sao.
- Đối với nam tử không để ý? Lời gì vậy, không phải là muội luôn đi theo huynh à?
Khương Nghiên phùng má lầm bầm nói.
Quân Lạc Vũ cười khổ.
Khương Nghiên thích Quân Lạc Vũ, thậm chí còn coi Quân Lạc Vũ như trượng phu của nàng, điểm này Quân Lạc Vũ biết. Chỉ là…sâu trong đáy lòng Quân Lạc Vũ sớm đã có người khác rồi, dù cho người đấy đã chết!
Bản thân Quân Lạc Vũ chỉ coi Khương Nghiên là "nghĩa muội" mà thôi.
Nhưng Khương Nghiên lại không thừa nhận mình là "nghĩa muội" của Quân Lạc Vũ.
- Nghiên nhi, tim ta sớm đã chết rồi, muội sao phải khổ vậy…
Quân Lạc Vũ cười khổ. Khương Nghiên đằng sau có sư tôn lợi hại, bản thân cũng là nhất cấp huyền tiên, nữ tử như thế có không ít nam nhân truy cầu.
Thậm chí tiên đế cao thủ cũng có thể kết thành đôi lứa được.
- Sao lại khổ…khổ gì chứ, chỉ cần được ở bên huynh, muội đã vui rồi.
Trên mặt Khương Nghiên lộ ra nét cười dịu dàng, không ngờ không chút để tâm tới sự tuyệt tình của Quân Lạc Vũ.
Quân Lạc Vũ nhẹ thở dài một tiếng, vừa lật tay lại là một ly rượu nhằm miệng dốc tới.
- Huynh còn uống!
Mới uống được một ngụm liền bị Khương Nghiên giữ lại, hơn nữa còn trợn mắt nhìn chằm chằm Quân Lạc Vũ. Quân Lạc Vũ lặng thinh, rồi tức thì cười nhẹ, ngồi ổn định lại trên cụm mây.
Khương Nghiên nhìn về Tần Vũ ở phía trước muốn bay đến bên Tần Vũ nói chuyện, nhưng nhíu mày mấy cái rồi ở lại bên Quân Lạc Vũ. Khương Nghiên đối với Tần Vũ có hảo cảm, chính là nàng không yên tâm về "Lạc Vũ ca ca" của mình.
Thời gian trôi qua, gần như tất cả các cao thủ vây quanh đều đã ngồi trên những đám mây từ từ đợi.
Đối với các cao thủ mà nói, đợi vài canh giờ cũng không là gì cả. Coi như đó là một loại rèn luyện tâm tính.
- Lỗ Ba, lần trước tiên đế ma đế đánh nhau là vào lúc nào?
Tần Vũ nhìn Lỗ Ba hỏi. Hắn cũng đã chú ý cuộc đàm thoại vừa rồi giữa Quân Lạc Vũ và Khương Nghiên, hầu như có thể đoán ra được một vài chuyện.
Lỗ Ba nhìn lên trời cao, nhẹ gật đầu nói:
- Lần đó là vào khoảng chính ngọ, còn hiện giờ cũng sắp chính ngọ rồi. Có lẽ…nhanh thôi.
Tần Vũ ngẩng đầu nhìn thái dương rồi cũng không nói nhiều nữa.
Chỉ là khóe mắt chỉ thoáng chú ý đã lại phát hiện vài đế cấp cao thủ. Với việc xung quanh Lam Hỏa Vân Lâu rút cục có bao nhiêu đế cấp cao thủ, Tần Vũ cũng không dám tra xét một cách phô trương thái quá.
Những cao thủ đó không một ai là không đang yên tĩnh chờ đợi, không hề bồn chồn.
Qua giây lát -- --
- Tân khách của tầng một Lam Hỏa Vân Lâu toàn bộ hãy li khai.
Một đạo thanh âm chấn thiên vang dội trong phạm vi vài nghìn dặm. Gần như một cái chớp mắt, tiếng ồn ào của hơn trăm vạn người vây quanh đã hoàn toàn biến mất, một sự tĩnh lặng.
- Ồ, Lam Hỏa Vân Lâu không phải có ba tầng sao. Lần trước thì tầng hai và tầng ba không cho người ngoài được vào. Lần này sao đến cả tầng một cũng cấm vậy?
Lỗ Ba vốn quen thuộc với các tình huống của những lần trước thì thầm nói.
Tần Vũ cũng nhẹ nhíu mày, từ xa nhìn về trung niên nhân đang lăng không đứng ở chỗ cao nhất.
Đặc biệt khi nghe thấy lời thì thầm của Lỗ Ba, trong lòng Tần Vũ dâng lên một cảm giác kỳ lạ, tựa hồ như giao dịch này không giống trong quá khứ a.
- Ai Khiếu tiên đế, không lẽ tầng một cũng không thể tiếp người? Ở tầng hai còn có thể đột nhiên đánh lén các vị. Nhưng ở tầng một vẫn cách xa tầng hai, đáng lẽ không là vấn đề lớn mới phải chứ.
Một đạo thanh âm hùng hậu từ tầng một của Lam Hỏa Vân Lâu truyền ra.
Với lời nói đó, hiển nhiên trung niên nhân đang lăng không đứng chính là Ai Khiếu tiên đế.
Ai Khiếu tiên đế đạm nhiên nói:
- Kẻ không tuân theo chính là chống đối với Vũ Hoàng và Huyết Ma Đế. Có chết cũng đừng trách ta hiện giờ không có đề tỉnh các vị.
Nói xong, Ai Khiếu tiên đế bay trở lại tầng ba.
Một trường nghị luận vang lên.
Rồi những tiên nhân, ma giới cao thủ ở Lam Hỏa Vân Lâu lần lượt đi ra. Đối diện với với sự uy hiếp trắng trợn đó, những cao thủ này cũng rất biết tiến thoái.
- Giao dịch sắp bắt đầu rồi.
Quân Lạc Vũ thấp giọng nói, ánh mắt từ cặp đồng tử u uất của hắn bắt đầu ngưng tụ lại. Khí tức chán nản trên toàn thân từ từ biến mất, thay vào đó lại có một cỗ khí tức lăng lệ nhàn nhạt.
Lấy Lam Hỏa Vân Lâu làm trung tâm, khu vực không gian vài nghìn dặm rất nhanh trở nên áp lực, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Chi cần không phải là kẻ ngốc thì đều có thể cảm nhận được đang trỗi lên một biến hóa lớn.
- Cao thủ nhiều như vậy, nhưng ta lại không thấy lo lắng.
Tần Vũ liếc nhìn những cao thủ tiên đế, ma đế không xa, lưỡi nhẹ nhàng liếm môi một cái, cả người rất tĩnh lặng.
****
Hô!
Một cỗ thanh âm quái dị vang lên. Sau đó…cực nhanh lấy Lam Hỏa Vân Lâu làm trung tâm tỏa ra, những khu vực mà nó đi qua không ngờ rơi vào trạng thái yên lặng tuyệt đối. Xung quanh tựa hồ như đến cả không khí cũng hoàn toàn biến mất.
- Không hay, Tần huynh, lùi lại mau!
Lỗ Ba truyền âm thốt lên, đồng thời kéo lấy Tần Vũ hỏa tốc bay lùi lại. Tần Vũ cũng tiếp bước Lỗ Ba rất nhanh bay về phía sau. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không chỉ Lỗ Ba, tại trường lần lượt các cao thủ đều rất nhanh bay xa khỏi Lam Hỏa Vân Lâu.
- Hưu!
Một quang trụ cực mỏng từ trên trời bắn xuống, trực tiếp đánh lên kiến trúc hỏa diễm ở trên đỉnh cao nhất của Lam Hỏa Vân Lâu. Thậm chí đứng bên ngoài cách Lam Hỏa Vân Lâu đến trăm dặm mà Tần Vũ vẫn cảm nhận được rõ ràng không khí giống như bị điện xuyên qua vậy.
- Bồng!
- Xuy xuy~ ~ ~
Vô số thiểm điện từ Lam Hỏa Vân Lâu phát tán ra khắp nơi. Trong không gian, từng đạo điện xà di chuyển uốn lượn, tốc độ cực nhanh. Những kẻ công lực thấp như thiên tiên nếu bị những điện xà đó tiếp cận, cả người liền bị thiêu cháy sạch sẽ.
Chớp mắt đã có hơn vạn người vây quanh bị ảnh hưởng mà chết.
- Đại sự của bệ hạ, không ngờ có người dám đến gây loạn. Còn không hiện thân đi, hành vi giấu đầu rụt đuôi như thế đâu có xứng với thân phận của ngươi?
Chỉ thấy sáu nhân ảnh đứng ở trên đỉnh Lam Hỏa Vân Lâu. Trong sáu người đó có bốn nam hai nữ, vừa rồi lên tiếng chính là một vị trung niên nhân trong số họ.
Sáu người này phân biệt thuộc của hai phe Vũ Hoàng và Huyết Ma Đế. Họ đều là cao thủ cấp tiên đế ma đế. Ba tiên đế của phe Vũ Hoàng là: Chu Ngữ, Ai Khiếu, Đóa Mật. Ba ma đế của phe Huyết Ma Đế là: Biền Di, Hạ Nghê, Toa Qua.
Đóa Mật và Hạ Nghê là nữ tử, bọn người kia đều là nam nhân.
- Ha..Ha…ta hiện thân thì có sao.
Chỉ thấy một lão giả gầy đen đột nhiên xuất hiện trên trời.
- Là ngươi!
Thủ lĩnh của phe Vũ Hoàng Chu Ngữ tiên đế nhẹ nhíu mày. Tiếng cười lớn cùng với tiếng nổ không ngừng vang vọng. Một thân ảnh cao gầy toàn thân bốc cháy hỏa diễm. Bọn người Chu Ngữ tiên đế cùng Biền Di ma đế liền biến sắc.
- Liệt Trảo ma đế, thủ hạ của Hắc Ma Đế, cao thủ tứ cấp ma đế.
Đồng thời Biền Di ma đế vội vàng truyền âm cho những người xung quanh.
Liệt Trảo ma đế trong lòng cười lạnh:
- Mạnh nhất của hai phương chỉ độ tam cấp ma đế, dù cho có người như thế nào đang ẩn tàng trong bóng tối? Lần này nhiều đế cấp cao thủ như vậy liên thủ, bọn ngươi làm sao có thể chống được?
Liệt Trảo ma đế rất có tin tưởng.
Hô!
Trường bào của Liệt Trảo ma đế cuộn lên, hỏa diễm trào dâng tựa như sóng lớn ào ào tràn tới khắp bốn phương tám hướng, lập tức khiến cho vô số người vây quanh sợ hãi, tức giận, chửi rủa, nhanh chóng bỏ chạy.
Liệt Trảo ma đế nâng hai tay lên, vỗ không khí một cái.
Lập tức…..
Không gian bên trong phạm vi vài chục dặm xung quanh nhanh chóng giống như bất động. Chu Ngữ tiên đế, Biền Di ma đế từng người một đều cảm thấy không gian xung quanh tựa như bị cầm cố, tốc độ sụt giảm đến một tình trạng cực nặng nề.
- Cao thủ ẩn tàng vẫn chưa xuất hiện? Vậy ta sẽ bức bọn ngươi phải xuất hiện.
Hai tay Liệt Trảo ma đế hốt nhiên diễn thế trảo hình, đồng thời một đạo quang mang xích hồng sắc thấu qua lớp da bên ngoài, rồi tức thì bao phủ lấy những ngón tay….
Cực phẩm ma khí cũng thực là loại đặc biệt. Trong tay nắm của Liệt Trảo ma đế là một cây hắc sắc đinh tử (cây đinh) cực kì nhỏ bé. Cây hắc sắc đinh tử nhỏ này nhìn thì rất là bình thường, nhưng vừa nãy ẩn giấu trong sấm chớp đánh xuống, bằng vào hắc sắc đinh tử phối hớp với uy lực cấm chế là đủ để phá đi cấm chế của Lam Hỏa Vân Lâu.
Lam Hỏa Vân Lâu vốn là do Vũ Hoàng và Huyết Ma Đế cộng tác kiến lập nên, nếu bị phá đi thì hai đại thủ lĩnh sẽ mất hết mặt mũi, do đó Thanh Huyết kiếm tiên Tri Bạch mới bất đắc dĩ phải xuất thủ. Nhưng như vậy sẽ lộ cho đối thủ biết được sự lợi hại của cao thủ ẩn tàng bên trong bóng tối.
- Có người xuất thủ.
Bạch Phát huyết ma Huyết Y Lãnh hốt nhiên quát lên.
- Oanh!
Gần như đồng thời với khi tiếng hô của Huyết Y Lãnh vang lên là có những tiếng nổ.
- Ha..ha…còn không giao đồ ra, mấy người bọn ngươi cũng muốn cản ta?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.