Gió thổi tóc áp sát gương mặt, đầu tóc rối bời, ánh mắt của Tần Vũ trở nên uể oải.
"Trước mắt tại Nghịch Ương Cảnh cần đoạt được bảo vật do Lan thúc lưu lại, sau đó sẽ bế quan lĩnh ngộ sáng tạo công pháp Tinh thần biến, cố gắng nhanh chóng phi thăng!"
Tần Vũ tự nhủ trong lòng, "Phụ vương, đại ca, nhị ca bọn họ đã có người thân chiếu cố, ta cũng không phải bận tâm. Chỉ còn Lập Nhi cùng với hai huynh đệ mà thôi."
Tần Vũ tuy người tại Nghịch Ương Cảnh, nhưng hồn thật sự đã không còn ở đó nữa.
- Tần Vũ huynh đệ, đừng quá thương tâm. Hai huynh đệ của ngươi phi thăng, đó là quy tắc của thiên địa, căn bản không thể chống lại. Hơn nữa ngươi cũng đã đạt tới Đại Thành kì, chẳng bao lâu nữa ngươi cũng có thể phi thăng.
Man Càn đến bên cạnh an ủi.
Trên mặt tràn đầy vẻ thê lương, Tần Vũ gắng gượng nở một nụ cười:
- Đúng, chẳng bao lâu nữa ta cũng có thể phi thăng.
Đây là nói với Man Càn, cũng là nói với chính bản thân y.
Tuy nhiên… nếu không sáng tạo ra được cấp tiếp theo của công pháp, làm sao bản thân có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn nữa?
Tần Vũ hai tay không kìm được bóp chặt lại.
Man Càn thấy dáng vẻ của Tần Vũ, cũng không làm phiền thêm nữa, chỉ để cho Tần Vũ một mình an tĩnh suy nghĩ.
Lúc này tại trường chỉ còn chín người – Hoa Nhan, Tuyết Vũ Ương, Đỗ Trung Quân, Ngao Nham, Phương Điền, Ngao Phụng, Tông Quật, Man Càn cùng Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-bien/820697/chuong-284.html