Bị nhiều cao thủ của tán tiên một phương và tán ma một phương nhìn chăm chú, Tần Vũ không có một chút điểm khẩn trương. Ngược lại còn có bộ dáng đàm tiếu:
- Tại hạ vô đức vô năng, có thể làm cho các cao thủ của tán tiên và tán ma gác bỏ cừu hận, tập trung lại một chỗ. Thật là ngại quá!
- Thiên Hỏa tà quân thật là có can đảm.
Ô Không Huyết cười nói.
- Chậm đã! Thiên Hỏa tà quân? Các ngươi tại sao lại gọi ta như vậy?
Tần Vũ hỏi.
Ô Không Huyết không khỏi rùng mình.
Tần Vũ trào phúng nói:
- Ta thật sự không biết tán tiên và tán ma các ngươi tại sao lại gọi ta như vậy. Các ngươi căn bản không biết ta từ đâu tới, cũng không biết danh tự của ta, thế mà lại gắn cho ta cái ngoại hiệu Thiên Hỏa tà quân. Nói thật nha, cái ngoại hiệu này nghe không hay chút nào.
Nhìn Tần Vũ dưới tình huống như thế mà vẫn còn cười nói tự nhiên, cho dù Minh Lương cực hận đối với Tần Vũ nhưng cũng không khỏi thầm bội phục.
- Lần trước, còn có người gán cho ta cái danh hiệu Thiên Hỏa chân nhân, điều này không sai chứ?
Tần Vũ ánh mắt quét về phía mọi người.
Hai chữ chân nhân, bình thường tán tiên cao thủ có địa vị tôn sùng mới được xưng là chân nhân.
Nhắc tới điều này, sắc mặt Minh Lương chân nhân thoáng có một chút khó coi. Lúc trước hắn biết Tần Vũ thiêu rụi Âm Nguyệt cung, nên cao hứng thập phần. Còn nghĩ hắn chính là niềm kiêu hãnh của tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-than-bien/820659/chuong-246.html