Chương trước
Chương sau

Từng tảng cự thạch rơi xuống, mỗi tảng dài cả trăm mét, chiều rộng khoảng sáu, bảy chục mét còn chiều dày thực sự cũng không biết bao nhiêu. Tần Vũ ước lượng cự thạch nặng chắc cũng vài trăm vạn cân. Vì vậy dù cho mấy chục tu chân giả đằng sau liên thủ cũng không có cách nào chống đỡ nổi.
Hai chân Tần Vũ hơi hơi cong lại, hai tay toàn lực đỡ lấy lấy cự thạch dài trăm mét. Một luồng áp lực cực lớn từ cự thạch truyền theo hai tay đè xuống khiến cho hai chân Tần Vũ không tự chủ được lại cong thêm chút nữa.
"Hự…"
Thanh âm từ dưới chân vang lên. Hai chân Tần Vũ lún vào mặt đá bên dưới.
Bởi vì trong thông đạo bằng đá này, cự thạch rơi xuống đồng loạt, mỗi một tảng ép lên một lượng người bên dưới khác nhau. Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ, Thanh Long và Đằng Sơn năm người ở phía trước nhất nên đường nhiên cả năm người cùng nhau chống đỡ.
Lớp đá dưới mặt đất phát ra tiếng động không chịu nổi trọng lực. Đá dưới chân hoặc bị chấn vỡ, hoặc bị ép lún vào trong đất.
- Nặng khủng khiếp.
Hầu Phí kêu lên quái dị. Lúc này hai tay của Hầu Phí cũng đang ra sức chống đỡ. Tiểu Hắc thì không nói tiếng nào, đôi cánh to lớn giương lên gánh cự thạch phía trên. Ba huynh đệ liên thủ miễn cưỡng chống đỡ được toàn bộ trọng lượng của cự thạch.
Tần Vũ không kìm được sự kinh hãi. Tự nghĩ bản thân thuở xưa tu luyện ngoại công, khi vẫn chưa đạt cảnh giới Tiên thiên thì một tay có thể nâng được ngàn cân, đạt cảnh giới Tiên thiên đại thành thì có thể nâng cả vạn cân, còn với Tinh Vân cảnh giới và Lưu Tinh cảnh giới thì không chỉ sức mạnh nhục thể gia tăng mà tinh thần lực trong cơ thể cũng trở nên cực kỳ lợi hại.
Chỉ một mình Tần Vũ cũng có thể nâng vật nặng trăm vạn cân, còn ưu điểm lớn nhất của Hầu Phí là sức mạnh, sức mạnh thậm chí vượt cả Tần Vũ. Tiểu Hắc cùng Tần Vũ thì không hơn kém bao nhiêu. Ba người cùng liên thủ mà cũng chỉ tạm chống đỡ cho thấy rằng cự thạch này nặng đến thế nào.
- Thanh Long! Tại sao ngươi không xuất thủ?
Tần Vũ phẫn nộ hỏi.
Lúc này, cả ba huynh đệ đều đã xuất thủ nhưng Thanh Long đứng bên cạnh lại không hề ra tay mà nhìn chăm chú vào đạo bùa khảm phía trên bề mặt cự thạch.
- Đạo bùa này có gì đó cổ quái!
Thanh Long tự nhủ rồi quay lại nhìn Tần Vũ cười:
- Được rồi, tốt lắm. Ba người các ngươi có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
Chỉ thấy Thanh Long lạnh lùng hét lớn. Hai tay chớp mắt hóa thành cặp long trảo cực lớn, lập tức hai cánh tay trở thành thô ráp, sau đó hiện ra vảy rồng. Một luồng sức mạnh cường đại từ trong người Thanh Long phát ra, cường đại đến mức khiến cho không khí xung quanh bị chấn động theo.
Hai cánh tay vừa đỡ lấy, Tần Vũ, Hầu Phí và Hắc Vũ đã không còn cảm thấy chút áp lực nào nữa.
Một mình Thanh Long xuất thủ lại hơn hẳn sự liên thủ của ba huynh đệ Tần Vũ.
Mắt Hầu Phí lấp lánh hồng sắc quang mang nhìn Thanh Long, hồi lâu sau dùng linh thức truyền âm nói:
- Đại ca, hồi nãy khi cự thạch rơi xuống Thanh Long vì sao lại không xuất thủ. Chẳng lẽ hắn muốn cho cự thạch đè chết chúng ta hoặc làm chúng ta thụ thương.
Tần Vũ trầm mặc một lúc rồi truyền âm:
- Đừng suy nghĩ nhiều. Nguồn: truyentop.net
Lúc này Tần Vũ cũng nhìn lướt qua Thanh Long.
Song trên mặt đá của thông đạo, máu đã chảy thành con suối nhỏ, đó chính là tinh huyết của các tu chân giả. Áp lực của cự thạch quá khủng bố, ba huynh đệ Tần Vũ chống đỡ còn gian nan thì một đám vài chục tu chân giả cảnh giới Kim đan kỳ sao có khả năng chứ?
Lúc này tiếng kêu thảm dần dần lắng xuống.
Bởi vì mỗi khối cự thạch đều dài cả trăm mét nên người ở dưới tự nhiên cũng hợp lại thành một nhóm.
Bọn năm người Tần Vũ thành một nhóm. Phía sau Địch Long, Địch Tiến, Địch Húc, Tàm Nhãn lão yêu, Lâu Kha năm người cũng ở chung dưới một cự thạch. Y Đạt, Tư Đồ Huyết, Tiêu Cửu ba người thì bị một khối cự thạch khác ép xuống. Ngôn Tự chân nhân, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân cùng khoảng mười tu chân giả cùng nhau chống đỡ ở một nơi khác.
Ngoại trừ mấy nhóm này, những người khác đã chết sạch.
- Mẹ nó, cứ nâng cự thạch này đến bao giờ chứ? Để ta phá nó đi!
Hắc Bổng trong tay Hầu Phí liền đánh thẳng vào cự thạch. Uy lực của Hắc Bổng không cần phải nói nhiều, một tảng đá sao có thể chịu được lực công kích của Hắc Bổng chứ. Hắc Bổng đánh vào thì cự thạch theo lý phải vỡ tan.
Nhưng khi Hắc Bổng của Hầu Phí vừa chạm vào cự thạch thì bùa chú trên đó liền phát ra hắc mang. Cả tảng cự thạch đều có hào quang hắc sắc lưu chuyển, dễ dàng đỡ lấy công kích của Hắc Bổng, không hề bị tổn hại chút nào.
- Hả?
Hầu Phí thất kinh.
- Phá!
Một tiếng hét vang lên. Song trảo của Thanh Long phát ra hào quang chói mắt, làm tan hết vầng hào quang hắc sắc do đạo bùa tạo ra. Sau đó cự thạch vỡ tung ra từng mảnh, lập tức trên đầu năm người nhóm Tần Vũ không còn thấy gì nữa.
Tần Vũ, Hắc Vũ và Hầu Phí ba người cùng nhìn về phía Thanh Long.
Hắc Bổng của Hầu Phí không thể công kích nổi đạo bùa hắc sắc nhưng Thanh Long lại có thể, sự hơn kém là chuyện hiển nhiên không cần bàn. Chỉ có điều... Hầu Phí vẫn chưa biến thân, nên cũng coi như là chưa dùng toàn bộ thực lực của mình.
- Rẹt!
Con mắt thứ ba giữa mi tâm của Tam Nhãn lão tổ mở ra xạ một đạo bích sắc quang tuyến bắn thẳng về phía đạo bùa hắc sắc. Sau đó cự thạch liền dễ dàng bị mọi người đánh tan thành từng mảnh.
Ngôn Tự chân nhân đột nhiên phát ra bên ngoài thân thể những luồng kiếm mang kinh người. Lúc này cả người Ngôn Tự chân nhân như bị một thanh kiếm khổng lồ bao bọc lấy. Sau đó ông ta hét lên một tiếng, kiếm mang phát ra bắn thẳng về phía đạo bùa, lập tức phá hủy nó.
Mái tóc tử sắc dài chấm thắt lưng của Y Đạt đột nhiên như hàng loạt mũi châm nhọn bắn thẳng lên trên.
Rẹt, rẹt…
Giống như tờ giấy bị xé, đạo bùa hắc sắc liền bị mái tóc tử sắc xuyên qua.
Cự thạch tức thì vỡ ra, cả thông đạo tối đen sáng bừng lên, màn đen ban đầu không ngờ đã biến mất.
- Màn đen hồi nãy chắc chắn được gây ra bởi những đạo bùa thần bí này.
Thanh Long khẳng định. Lúc này trên thông đạo có rất nhiều mảnh đá vỡ. Tuy vậy việc này đối với mọi người không hề có chút ảnh hưởng gì.
Mục quang của Tần Vũ hướng về bốn người.
Thần thú đạt cảnh giới Không minh tiền kỳ Thanh Long, thêm vào Tam Nhãn lão yêu là thần thú có ba mắt đạt cảnh giới Đổng hư hậu kỳ, Tu ma giả Không minh hậu kỳ Y Đạt, Không minh hậu kỳ tu tiên giả Ngôn Tự chân nhân. Trong bốn đại cao thủ thì Thanh Long chiếm thượng phong, tuy nhiên cách biệt so với người khác không nhiều.
Mạnh thật!
Tần Vũ thầm nhủ trong lòng.
Tần Vũ biết rõ rằng trong sáu thế lực thì thực lực của Tinh Thần các chỉ gần bằng với Cửu Sát điện. Bốn nhà còn lại được bốn siêu cấp cao thủ làm thủ lĩnh. Tuy vậy... nếu như tính Lan Thúc là người của Tinh Thần các thì Tinh Thần các lúc đó lại trở thành mạnh nhất.
oOo
Tinh Thần các có ba huynh đệ Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ. Thanh Long cung với Thanh Long, Đằng Sơn hai người. Tam Nhãn lão yêu, Lâu Kha hai người đại diện cho Bích Thủy phủ. Cửu Sát điện cũng góp mặt ba huynh đệ Địch Long, Địch Tiến, Địch Húc. Tử Diễm ma ngục ở đây có Y Đạt, Tư Đồ Huyết, Tiêu Cửu ba người. Thêm vào đó là ba người Ngôn Tự chân nhân, Hỏa Điền chân nhân, Địch Phong chân nhân từ Bồng Lai tiên vực.
Đằng sau Ngôn Tự chân nhân còn có mười mấy vị tu chân giả may mắn còn sống sót.
- Ta nghĩ mọi người nếu không hợp tác, cứ đơn độc tác chiến thì có lẽ chưa thấy Đệ cửu ngọc kiếm thì đã có không biết bao nhiêu người chết rồi.
Ngôn Tự chân nhân cười nói.
Y Đạt vẫy mái tóc dài, cười một cách tà dị:
Hợp tác? Nếu thật lòng thì tốt. Còn nếu không thật lòng thì tới thời điểm quan trọng, lão già ngươi ra tay thu thập... haha.
Cười lạnh vài tiếng, Y Đạt khẳng định:
- Ta có thói quen là tự ta bảo vệ ta chứ ta không có thói quen giao tính mạng cho đối phương quyết định.
- Lão tổ ta cũng vậy.
Tam Nhãn lão yêu ngạo nghễ nhìn Ngôn Tự chân nhân.
Địch Long nói:
- Ta không tán thành nhưng cũng không phản đối. Mọi người nếu đồng ý thì ta cũng đồng ý.
Địch Long đúng là nói thừa. Trước mắt đã có hai người không đồng ý. Hắn nói như vậy hiển nhiên là hắn cũng không đồng ý.
Tần Vũ lại không nói gì.
- Thanh Long, đi tiếp thôi.
Tần Vũ nhìn Thanh Long nói.
Thanh Long nhìn những người đứng đằng sau, nói thản nhiên:
- Mọi người ai nấy phải cẩn thận. Kẻ nào chết ta cũng không quan tâm, còn nếu lo lắng cho sinh mạng của mình thì quay về đi.
Nói xong, Thanh Long dẫn theo Đằng Sơn tiếp tục đi về phía trước.
Không có một ai quay lại, bao gồm cả những tu chân giả phổ thông.
Không phải là không nghĩ đến mà dù có nghĩ cũng không dám lùi. Thủ lĩnh Lục đại thế lực có thể lùi nhưng thủ hạ như bọn họ thì không thể. Nếu lùi thì chẳng khác nào lâm nguy bỏ thủ lĩnh, nhất định phải nhận lấy một sự trừng phạt nghiêm khắc.
Lần này mọi người hiển nhiên cẩn thận hơn nhiều.
Quan sát khắp mọi nơi, không ngừng tiến về phía trước.
Men theo thông đạo dưới đất khoảng trăm dặm, mọi người tiến vào một nơi rất đặc biệt. Đó là một hang động có thể chưa tới vạn người. Hang động này ngoại trừ lối vào còn có chín lối ra khác. Mỗi lối ra đều tối đen nhìn không thấy đường.
- Chín thông đạo, chỉ có một đường sống còn lại đều là đường chết. Ha ha... muốn có bảo vật của ta thì phải xem vận khí của các ngươi thế nào!
Trên tường hang động có những dòng chữ viết bằng văn tự của Tiềm Long đại lục, mỗi chữ đều phát ra khí thế khủng bố. Khí thế này mạnh hơn xa khí thế của bọn thần thú Thanh Long, Tam Nhãn lão yêu. Có thể nói… hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Mọi người đều nhìn lên tường.
- Hự!
Thanh Long, Tam Nhãn lão yêu, Y Đạt, Ngôn Tự chân nhân ai nấy sắc mặt đều trắng bệch, ngẩng đầu lên trời thổ ra ngụm máu.
Bọn người Tần Vũ ai nấy đều cảm thấy trong lòng rất nặng nề, nhưng các tu chân giả phổ thông thì lại không cảm thấy cái gì. Bọn bốn người Thanh Long lập tức ngồi xuống, không dám nhìn lên bức tường, tĩnh tâm điều tức.
- Trong chín thông đạo chỉ có duy nhất một sinh lộ.
Tần Vũ nhíu chặt lông mày.
Một lúc sau, Thanh Long cùng những người khác đều đứng dậy. Tuy thế, bọn họ không ai dám nhìn bức tường lần nữa.
Không ngờ Y Đạt trong mắt lại có chút hưng phấn, khoé miệng vẫn đang rỉ ra từng giọt huyết châu:
- Ha ha, nhìn những dòng văn tự trên tường xem, tin rằng mọi người không ai còn hoài nghi là không phải do vị tiên nhân nào đó lưu lại nữa chứ?
- Đương nhiên là không thể hoài nghi. Chỉ dựa vào khí thế của những dòng chữ này cũng đã có thể khiến ta thụ thương. Vậy chỉ có thể giải thích đơn giản là do tiên nhân lưu lại. Chỉ có điều các người thử nhìn xem đám tu chân giả Kim đan kỳ…
Thanh Long chỉ vào đám tu chân giả cảnh giới Kim đan kỳ.
Mọi người nhìn lại thì thấy đúng là đám người này nhìn những dòng chữ trên tường mà không hề bị ảnh hưởng gì.
Nếu như với khí thế của những hàng văn tự này thì công lực càng kém phải càng không thể đứng vững mới đúng.
- Áp lực của các văn tự này, công lực càng cao thì ngược lại sẽ càng dễ bị thương, công lực yếu thì ảnh hưởng của nó càng nhỏ. Điều này thật là kỳ lạ, trước giờ ta chưa từng nghe nói tới. Vị tiên nhân này chí ít cũng là Kim tiên, thậm chí theo truyền thuyết là…
Thanh Long không nói tiếp nữa.
Điều đó hiển nhiên là bí mật.
- Nói vớ vẩn để làm gì. Thanh Long, hiện tại chín con đường này ta phải chọn đường nào? Theo như những gì vị tiên nhân đó nói thì với thực lực của bọn ta nếu như chọn sai đường thì cũng chỉ còn con đường chết.
Tam Nhãn lão yêu lạnh lùng nói.
Tâm trạng mọi người lúc này đều nặng nề.
Do chính tiên nhân cảnh giới ít nhất là Kim tiên nói ra, với thực lực của bọn họ đúng là không có khả năng làm nên kỳ tích.
Vì vậy… trong chín con đường này phải chọn cho được đường sống để đi.
- Chín con đường chỉ có một đường sống, lựa chọn thật quá gian nan. So với Đệ cửu ngọc kiếm thì sinh mạng quan trọng hơn nhiều. Ta nghĩ không cần tốn thời gian nữa. Lão lục, đừng suy nghĩ nữa, chúng ta đi thôi.
Địch Long nói rồi cùng Địch Húc quay người đi. Địch Tiến tức thì theo Địch Long quay trở về.
- Đồ nhát gan.
Y Đạt cười lạnh.
- A!
Địch Long chợt biến sắc kêu lên kinh hãi. Địch Tiến và Địch Húc cũng kinh hãi kêu lên.
Mọi người liền quay lại nhìn theo bọn ba người Địch Long. Theo mục quang của họ, mọi người liền nhìn về phía thông đạo. Không nhìn thì thôi, một khi đã nhìn thấy lập tức tất cả ai nấy đều biến sắc.
Lúc này thông đạo đột nhiên như một cái lỗ đen không ngừng xoay chuyển, hào quang hắc sắc từ tâm phát ra men theo tường động mà di chuyển.
- Không ổn!
Nhóm người Thanh Long, Ngôn Tự chân nhân Tần Vũ lúc này ai nấy đều đã phát hiện ra sự bất ổn. Trong nháy mắt hào quang hắc sắc cuộn lấy những bức tường thành một địa huyệt đen không thấy đáy, duy chỉ có chín thông đạo là không hề bị ảnh hưởng gì.
Ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy một hàng chữ lơ lửng trên không trung: "Không sống thì chết!"
- Ha ha…
Y Đạt ngẩng đầu lên trời cười lớn.
- Vị tiên nhân này quả nhiên lợi hại. Lưu ngôn của ông ta nói: "Chín thông đạo một đường sống còn lại đều là đường chết. Bọn ta phải lựa chọn." Hiện tại nhất định chúng ta phải lựa chọn rồi. Con đường tới đây bây giờ đã không còn, chỉ còn chín thông đạo này để chọn mà thôi.
- Biến thái.
Địch Long lạnh lùng nhìn Y Đạt.
Bất kỳ ai gặp tình huống như vậy cũng đều giống như Y Đạt, ai mà muốn chết chứ. Đáng tiếc bây giờ bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác. Đã vậy những vùng xoáy khắp tường động tỏa hào quang hắc sắc mang theo năng lượng khủng bố khiến cho tất cả đều thấy khiếp đảm.
Chỉ có chọn lựa!
Không sống thì chết!
- Đại ca, huynh chọn đi. Huynh chọn đường nào, ta sẽ tiến theo đường đó. Quác quác, ta rất tin vào vận khí của đại ca.
Hầu Phí nhìn Tần Vũ cười lớn. Hắc Vũ lúc này nhìn Tần Vũ, trong ánh mắt sắc bén cũng đầy vẻ tin tưởng.
Cả hai huynh đệ đều đồng ý với lựa chọn của Tần Vũ!
Chín thông đạo chỉ có một cái là sinh lộ, xác suất quá thấp.
Đã vậy đường lùi cũng không còn. Chỉ còn cách chọn lựa thôi!
Tần Vũ nghiến chặt răng đưa mắt nhìn về chín thông đạo đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.