Ba ngày sau, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn không liên lạc với nhau nữa, coi như cho nhau khoảng thời gian nghỉ ngơi. Đến lúc gặp lại nhau, hai người không còn trốn tránh con đường mà bản thân đã chọn.
Sáng ngày khởi hành, xe của Ôn Khinh Hàn đã sớm đợi trước cửa Thời gia. Cô đứng trước xe, sắc mặt có chút lạnh lùng, tóc đen dài thẳng buông sau lưng, trong trẻo mà lạnh lùng uy nghiêm.
Cô tiếp tục nhìn Thời Thanh Thu đang kéo vali đến trước mặt mình, hai người nhìn nhau vài giây. Cô khẽ cong môi cười, Thời Thanh Thu cũng cười một tiếng.
Ôn Khinh Hàn nói: "Lên xe đi."
Cô đi tới mở cửa sau, trực tiếp đặt vali của Thời Thanh Thu lên ghế. Sau đó quay lại ghế lái, thắt dây an toàn rồi khởi động xe rời đi.
Sau cuộc nói chuyện nghiêm túc mấy ngày trước, hai người rất ít nói chuyện, thậm chí Ôn Khinh Hàn trong mấy ngày này cũng chỉ thông báo cho Thời Thanh Thu biết cô đã đặt vé máy bay, ở khách sạn nào, vân vân. Ngoài ra cùng lắm là nói thêm câu chúc ngủ ngon.
Biết Ôn Khinh Hàn ít nói, Thời Thanh Thu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó lại nghiêng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, nghi hoặc nói: "Khinh Hàn, cậu có thấy dạo gần đây chúng ta tiếp xúc với nhau nhiều hơn không?" Ôn Khinh Hàn cười nhẹ nói: "Phải vậy không?"
"Ân ..." Thời Thanh Thu cầm điện thoại, gõ ngón cái lên màn hình, "Ví dụ như là gọi điện nhiều hơn, gặp nhau cũng nhiều hơn. Hơn nữa, cậu còn đưa tôi đi thư giãn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tham-phung-thoi/190927/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.