Lúc ăn cơm, hầu hết là Thời Thanh Thu cùng Diêu Nhuế nói chuyện công việc hoặc chuyện gia đình của Diêu Nhuế. Ôn Khinh Hàn vừa ăn vừa im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời câu hỏi mà hai người kia hỏi.
Diêu Nhuế tự mình lái xe đến, cho nên sau khi ăn xong, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn đưa cô đến gara.
“Ôn luật sư, lần sau gặp lại, nhớ bữa cơm cậu đã hứa với tôi đấy nhé.” Diêu Nhuế lắc chìa khóa xe, lại chớp mắt nhắc nhở Ôn Khinh Hàn chuyện trước bữa cơm.
"Ân, tôi nhớ rồi."
Ôn Khinh Hàn tự nhiên hiểu được cô vừa nói gì, ánh mắt lạnh lùng như trước, giống như một cơn gió mát hiếm có trong mùa hè.
“Được rồi, Diêu Nhuế, còn gì nữa không?” Thời Thanh Thu thực sự không nhìn được hai người kia nói chuyện bí hiểm như vậy. Sau khi vươn tay xoay người Diêu Nhuế, nàng thúc giục: “Cậu mau về nhà đi. Cậu nói vẫn còn có chính sự phải làm mà. Mình còn đang chờ con gái nuôi của mình đây, đừng để mình chờ lâu quá."
Diêu Nhuế vỗ vỗ mu bàn tay trên vai cô, xấu hổ nói: “Cậu gấp gáp cái gì a, hoàng đế còn chưa vội thái giám đã gấp.” Cô nói xong mới can tâm lên xe.
Thời điểm chiếc xe màu đỏ lái ra khỏi gara của Thời gia, Diêu Nhuế nhìn hai người đang nhìn mình từ kính chiếu hậu, cô thở dài rồi nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng nhếch lên một chút giống như có chút mong đợi một cơn gió sẽ làm cho hạt giống nảy mầm.
Mãi cho đến khi không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tham-phung-thoi/190921/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.