Thời điểm chuyến bay của Thời Thanh Thu hạ cánh xuống thành phố B. Ôn Khinh Hàn đã đợi sẵn ở đó từ sớm, chiếc BMW 6-series màu đen, ổn định đợi sẵn ở đó.
Dòng người vội vã qua lại, nhưng Ôn Khinh Hàn giống như một người bên ngoài thế giới không bị những người qua lại quấy rầy. Toàn thân tỏa ra vài phần lạnh lẽo như ngàn dặm xa cách. Khiến cho người khác phải chú ý, lại từ chối bố thí cho ai bất kỳ ánh mắt nào.
Thời Thanh Thu tháo khẩu trang, quay đầu lại nói gì đó với Dương Hiểu. Ôn Khinh Hàn chào hỏi rồi cất vali của Thời Thanh Thu vào cốp xe, sau đó quay lại cửa xe. Thời Thanh thu mỉm cười, quay đầu lại nói với trợ lý Dương Hiểu: "A Hiểu, em về đi, chị cùng bạn của chị trở về."
Lại là cái mặt như tản băng này.
Dương Hiểu oán thầm, nhưng trên mặt lại có chút mỉm cười, nói với Thời Thanh Thu: “Được, vậy Thời tỷ em đi đây.” Cô vẫy vẫy tay rồi kéo vali rời đi.
Thời Thanh Thu bất đắc dĩ nhìn Ôn Khinh Hàn, cũng không biết nên nói cái gì. Ôn Khinh Hàn không thích nói nhiều, đối với ai không quen lại càng khó mở miệng.
“Đi thôi.” Ôn Khinh Hàn nhẹ nói, mở cửa ngồi vào ghế lái.
Thời Thanh Thu đi vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn xong thì xe chậm rãi lái ra ngoài.
Tốc độ xe không nhanh không chậm, Thời Thanh Thu quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, không khỏi bật cười. “Thanh Thu, cậu cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tham-phung-thoi/190918/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.