Sáng hôm đó Ôn Khinh Hàn dậy sớm, cô lặng lẽ nhìn gương mặt đang say ngủ của Thời Thanh Thu, cũng không biết nhìn bao lâu, chỉ an tĩnh nhìn nàng như vậy.
Mãi cho đến khi hàng mi dài của Thời Thanh Thu run lên, Ôn Khinh Hàn mới dán vào tai nàng cười nói, "Ôn thái thái, sinh nhật vui vẻ."
Thời Thanh Thu sững sờ một lúc mới từ mơ hồ đi ra, hé đôi mắt buồn ngủ, vươn đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ Ôn Khinh Hàn, thanh âm ngậm chút lười biếng: "Thời thái thái, Ôn Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ, thế là già rồi, để em xem có nếp nhăn không”.
Nàng nghiêm túc sờ lên khóe mắt Ôn Khinh Hàn, "Ừm...không có nếp nhăn, rất trẻ trung, rất xinh đẹp, đi ra ngoài có thể mê hoặc nam nhân nữ nhân a."
Ôn Khinh Hàn cười hỏi: "Có thể mê hoặc em không?"
“Đương nhiên, đã sớm mê hoặc em rồi, sớm hơn hôm nay rất rất nhiều ngày.” Thời Thanh Thu mỉm cười kéo chăn bông lên đầu, che bớt ánh sáng từ khe rèm, cùng Ôn Khinh Hàn chui vào trong chăn.
Ôn Khinh Hàn ôm eo nàng, hỏi: "Chúng ta dậy đi? Chúng ta còn phải đi mua đồ ăn, sau đó đi lấy bánh gato, tôi còn có thứ muốn lấy."
"Hửm?" Thời Thanh Thu hiếu kỳ, "Thứ gì? Là cho em sao?"
“Thứ tôi muốn lấy hôm nay đương nhiên là cho em” Khóe môi Ôn Khinh Hàn ngậm lấy ý cười, Thời Thanh Thu chưa kịp mở miệng cô đã lên tiếng: “Nhưng tôi không thể nói trước cho em biết là thứ gì, tới ban đêm em liền biết." A, Ôn cán bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tham-phung-thoi/1419695/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.