Giản Ý Chi đối với tình yêu luôn luôn không chủ động, bởi vì nàng không muốn trở thành bộ dáng mà nàng không thích nhất. Để tránh mình đơn phương nỗ lực, nàng thậm chí sẽ không nghĩ đến khả năng mình cùng đối phương giấu giếm như vậy.
Loại đơn phương như vậy, có quá nhiều nhân tố bất ổn.
Không phải ai cũng như Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu, thêm vào đó Ôn Khinh Hàn có lợi thế về thời gian cùng địa điểm thích hợp.
Chuyện như vậy khẳng định sẽ không xảy ra trên người Giản Ý Chi.
Cái gì mà “Lấy danh nghĩa bạn bè cùng một chỗ”, nàng chỉ nghĩ đến chuyện giữa hai người không tình yêu đã cảm thấy không thoải mái rồi.
Cho nên nếu không có người chủ động thổ lộ với nàng, nàng liền sẽ an phận cô độc sống hết quãng đời còn lại, loại một lòng một dạ nhẫn nại này là thích hợp với Ôn Khinh Hàn nhất.
Nhưng nàng cũng chỉ sợ ở điểm đó, khi nàng quyết định làm một việc gì đó thì nhất định không thể quay đầu lại, ví dụ như thẳng thắn với ba mẹ.
"Con nói cái gì?"
Giản Chính Bình cùng Hàn Vũ San đồng thanh, mở to mắt nhìn nhau, lại nhìn Giản Ý Chi mang theo cặp công văn, khoác âu phục trên cánh tay.
“Con lặp lại lần nữa?” Hàn Vũ San lập tức đặt rau xuống, lắc lắc mấy cái, vẻ mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Con nói..." Giản Ý Chi hít một hơi thật sâu, bộ dáng nghiêm túc nói "Tối mai con sẽ đưa bạn gái về nhà ăn cơm, cho nên con nói trước với ba mẹ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tham-phung-thoi/1419693/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.