Đường Tĩnh Tuệ ở bên cạnh khoác vai nàng để nàng không quá kích động, không ngừng trấn an nói: "Thanh Thu, đừng lo lắng, chúng ta chờ bác sĩ a, bác sĩ sắp tới rồi..."
Ôn Thừa Tuyên ngồi ở bên giường bệnh cau mày, không nói lời nào.
Triệu Uyển Nghi đầy vẻ u sầu, nhìn con gái bất tỉnh, nắm chặt tay Thời Thanh Thu, cũng không biết nên an ủi nàng thế nào.
"Bác sĩ ..." Thời Thanh Thu hít một hơi quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy bác sĩ mặc áo khoác trắng bước vào.
Nàng vội vàng bước tới, hai tay ôm lấy cánh tay bác sĩ, hốc mắt vừa ướt vừa đỏ hoe, sốt sắng hỏi: "Bác sĩ, tôi là vợ của chị ấy, chị ấy thế nào? Chị ấy bị thương ở đâu? Sao chị ấy vẫn chưa tỉnh lại?"
Loạt câu hỏi không quá bất ngờ, bác sĩ vốn quen thấy người nhà mất kiểm soát, dùng ngữ khí ôn hòa nói tình hình của Ôn Khinh Hàn: "Não cô ấy bị va chạm cho nên gây chấn động, lúc này sẽ tạm thời hôn mê. Ngoại trừ cái này ra thì chỉ có một vết thương trên trán mà thôi, còn lại tình huống vẫn chưa phát hiện. Người nhà yên tâm đi, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại."
Câu nói này gần như trong nháy mắt lấy đi khí lực của Thời Thanh Thu, nàng thu tay lại che miệng, nước mắt không kìm được từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa khóc lại vừa cười.
Quá tốt rồi, Ôn Khinh Hàn không có việc gì. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Thời Thanh Thu lúc này mới phát giác mình gắt gao nắm tay bác sĩ, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tham-phung-thoi/1419683/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.