🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thói quen của Thời Thanh Thu là gia nhập đoàn phim trước một tuần khởi động máy. Thứ nhất, có thể bồi dưỡng một chút quan hệ cá nhân. Thứ hai, cũng có thể ngăn chặn hỗn loạn thế giới bên ngoài, dành thêm một chút thời gian thuộc lòng kịch bản.
Lần này, dự kiến ​​quay ở thành phố S, nơi có hơn chục danh lam thắng cảnh cùng cơ sở quay phim lớn, hành trình từ thành phố B đến thành phố S sẽ mất khoảng hai giờ đồng hồ. Thời Thanh Thu dậy sớm kiểm tra lại hành lý, ăn sáng xong liền tạm biệt ba mẹ, kéo vali ra cửa.
Ôn Khinh Hàn cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của nàng, thân hình cao gầy, lẳng lặng đứng đó, tựa như thời gian vì cô mà ngừng trôi.
Bước chân Thời Thanh Thu dừng một chút, đi đến bên cạnh cô, đặt tay kéo vali vào lòng bàn tay cô, lặng lẽ đi cùng cô đến cổng Phượng Hoàng.
Ôn Khinh Hàn nhìn về phía xa, nhẹ giọng hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Thời Thanh Thu mím mím môi, khóe môi nở nụ cười yếu ớt, "Ừm, sáng sớm tôi ăn rồi, sau đó lại kiểm tra hành lý một lúc."
Ôn Khinh Hàn khẽ gật đầu, trong lời nói ẩn chứa một chút ý cười: "Kiểm tra xong là được rồi, chờ đến khách sạn lại quên này quên kia. Tôi cũng không có thời gian gửi cho cậu."
Thời Thanh Thu híp híp mắt, cười thành tiếng: "Dù có quên cái gì cũng không để cậu gửi cho tôi a. Tôi trực tiếp mua cái mới còn nhanh hơn. Cho nên Ôn luật sư, cậu liền yên tâm 120% rồi." “Vậy là tốt rồi.” Ôn Khinh Hàn nhìn nàng một cái, trong mắt thoáng hiện một tia ấm áp.
Đi chưa được mấy bước, tay còn lại của Ôn Khinh Hàn nắm tay Thời Thanh Thu, xoa ngón cái lên mu bàn tay nàng.
Thời Thanh Thu sửng sốt một hồi, lập tức khôi phục tự nhiên, cười nói: "Tôi để A Hiểu ở cửa chờ tôi, em ấy cũng đã đến rồi."
Ôn Khinh Hàn mím môi cười: "Ừm, vậy tôi cùng cậu đi ra ngoài." Cô dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng bổ sung: "Đi chậm một chút..."
Giống như đi chậm một chút, chậm một chút nữa, Thời Thanh Thu sẽ không rời khỏi nơi này, hai người sẽ không xa cách lâu như vậy. Rõ ràng trước kia trải qua rất nhiều chuyện, hôm nay bỗng nhiên sáng tỏ, tựa như dồn hết mọi cảm xúc trước kia lại chỉ vì hôm nay để Thời Thanh Thu hiểu rõ.
Thời Thanh Thu nhìn về phía cô, cắn cắn môi, có chút xấu hổ: "Tôi sắp rời đi rồi, cậu không thể nói chuyện dễ nghe hơn sao?"
Khóe môi Ôn Khinh Hàn cong lên, nhẹ giọng đáp lại, "Chẳng lẽ không cho phép tôi nói những lời tôi muốn nói sao? Thời đại minh tinh lúc nào trở nên bá đạo như vậy."
Thời Thanh Thu dừng bước, Ôn Khinh Hàn cũng dừng lại, nàng nhìn Ôn Khinh Hàn, vừa muốn cười vừa cảm thấy mũi chua xót. Nàng nắm lấy tay Ôn Khinh Hàn, tay kia cũng đem bàn tay cô nắm trong lòng bàn tay, vừa cười vừa trêu chọc nói: "Ôn luật sư, cậu hiện tại thật sự càng ngày càng kiêu ngạo a. Cậu muốn tôi nói cái gì mới tốt đây? Nếu đồng nghiệp của cậu biết được, nhất định sẽ nói cậu ngạo kiều a." Nàng nói nói, thanh âm hạ xuống: "Cậu như vậy, tôi đi như thế nào đây..."
Trái tim Ôn Khinh Hàn thắt lại, ôm cũng không phải, làm cái gì cũng đều không phải. Cuối cùng nhẹ giọng dỗ dành nàng: "Được rồi, đi thôi, tôi không nói nữa. Khi nào đến nơi thì nhắn tin cho tôi."
Thời Thanh Thu lặng lẽ nhìn cô, siết chặt hai tay, như muốn bóp nát phòng ngự trong lòng, bóp nát bức tường kia, không cần lo lắng, không cần sợ hãi, không cần trốn tránh.
Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn lộ vẻ mặt ôn nhu, nàng cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Khinh Hàn, cậu ôm tôi một chút..."
Ôn Khinh Hàn buông tay kéo vali ra, không chút do dự ôm Thời Thanh Thu vào lòng, cô im lặng cười, cánh tay ôm chặt Thời Thanh Thu vào lòng, nén chút thanh âm hỏi: "Không sao chứ?"
Thời Thanh Thu vòng tay qua eo Ôn Khinh Hàn, trái tim tựa như đang run rẩy, khoảnh khắc đó tựa hồ nuốt chửng tia do dự của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, dùng sức cắn chặt môi dưới, như muốn cắn đến rỉ máu, hơi ngẩng đầu lên, nói nhỏ vào tai Ôn Khinh Hàn: "Khinh Hàn, đoàn phim cho phép đến thăm. Đến cuối tuần cậu có thể đến tìm tôi. Đến nơi tôi sẽ gửi cho cậu địa chỉ khách sạn cùng số phòng, sau đó lại cho cậu số điện thoại của A Tiểu. Còn có ... tôi ... "
“Được rồi, đừng nói nữa, tôi biết rồi.” Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng cắt ngang do dự của Thời Thanh Thu, tay vuốt ve tóc nàng, một lần lại một lần an ủi: “Đừng nói nữa, tôi đều biết.”
Thời Thanh Thu thối lui khỏi vòng tay của Ôn Khinh Hàn, nhìn vào mắt cô hỏi: "Vậy cậu có đi tìm tôi không?".
Ôn Khinh Hàn thu tay về, vẫn luôn ôn nhu trầm ổn, nhưng ánh mắt có chút giảo hoạt, hỏi: "Cậu muốn tôi đi không?"
Thời Thanh Thu buồn cười đáp: "Không muốn, cậu một lần đều không cần đến, như vậy tốt nhất."
Bỗng nhiên có tiếng còi xe ở đằng xa truyền đến, cả hai quay đầu lại nhìn, xe của công ty đã chờ sẵn ở đó, Dương Hiểu đã xuống xe vẫy tay với hai người.
“Vậy tôi đi đây, cậu nhanh đi làm đi.” Thời Thanh Thu ấm giọng căn dặn, “Trong khoảng thời gian này, ba mẹ tôi nhờ cậu tới nhìn một chút, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Ôn Khinh Hàn gật đầu, vươn tay vén tóc ra sau tai cho nàng, nhàn nhạt nói: "Đi đi, đừng để người chờ lâu."
Thời Thanh Thu gật đầu, xoay người kéo va li rời đi, đi về phía Dương Hiểu. Cho đến khi xe rời đi, Ôn Khinh Hàn vẫn đứng yên tại chỗ nhìn. Thời Thanh Thu quay đầu nhìn lại, biết Ôn Khinh Hàn không nhìn thấy mình, nàng vẫn nhìn lại cho đến khi xe rẽ khỏi cổng Phượng Hoàng mới thu hồi tầm mắt.
“Thời tỷ, vợ chồng mới cưới có khác a. Lưu luyến không rời, có phải đêm qua….hửm?” Dương Hiểu dùng củi chỏ chọc chọc Thời Thanh Thu, nháy mắt ám chỉ.
Ôn Khinh Hàn không có ở đây, cảm xúc của Thời Thanh Thu cũng hồi phục, nàng trấn tĩnh tinh thần, thở dài nhìn Dương Hiểu, "Làm sao? Hiếu kỳ? Em phải suy nghĩ cho kỹ, biết rõ việc này sau có thể sẽ không tốt cho em. Dù sao thì em cũng không có đối tượng yêu đương a."
Dương Hiểu: "..."
Nói trắng ra là, nội dung đêm qua là ngược cẩu độc thân sao?
Chuyến bay của Thời Thanh Thu đến gần trưa mới tới thành phố S. Vừa hạ cánh, nàng nhanh chóng lên xe do đoàn phim sắp xếp, tức tốc đến khách sạn gần cơ sở quay phim để nhận phòng.
Đạo diễn cùng nhà sản xuất đã đến, Thời Thanh Thu để Dương Hiểu đi cất đồ đạc vào phòng. Sau đó một bên gửi tin nhắn cho Ôn Khinh Hàn và trong nhóm gia đình là nàng đã đến nơi an toàn, một bên bước đến phòng của đạo diễn Lê Thừa Lượng.
Sau khi gõ cửa, nhà sản xuất mở cửa cho nàng, đạo diễn cùng nhà sản xuất đang ở trong phòng, vây quanh bàn thảo luận cái gì đó.
Thời Thanh Thu mỉm cười gật đầu với nhà sản xuất: “Lục tỷ.” Sau đó nàng chào hỏi hai người bên trong: “Đạo diễn Lê, Lâm ca, đã lâu không gặp.”
Thời Thanh Thu cầm kịch bản chậm rãi đi tới, hai nam nhân cũng đứng dậy, bộ dáng có chút thân cận. Lê Thừa Lượng hớn hở ra mặt, cuộn kịch bản lại gõ gõ vào cái ghế khác nói: "Nhìn xem, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Vừa rồi Lục tỷ cô còn nói làm sao cô còn chưa đến, nửa năm không gặp rồi, cô ấy nhớ cô sắp chết rồi a”.
Nữ nhân khoảng ba mươi tuổi vừa rồi mở cửa cho Thời Thanh Thu theo nàng ngồi xuống, sau đó oán giận vặn lại Lê Thừa Lượng: "Này là nói anh đi? Mấy tháng trước đã bắt đầu nhắc tới làm sao còn chưa đến ngày khởi động máy? Anh cũng không chờ được nhìn Thời Thanh Thu diễn tướng quân. Ai nha, anh đừng không nhận, tôi có đoạn ghi âm ở đây a ... "
“Vậy thì làm sao?” Lê Thừa Lượng mấy chục tuổi không thua người trẻ tuổi, có vẻ rất hoạt bát "Tôi là đạo diễn, tôi thích tài như mạng không được sao? Thanh Thu nhà chúng ta tài giỏi phát huy tài năng cũng là chuyện lớn, tôi liền không thể chờ được sao?"
Lục Hi ngừng động, đặt điện thoại xuống cường điệu nói: "Tôi đây liền không đồng ý. Cái gì mà Thanh Thu nhà chúng ta? Thanh Thu hiện tại đã có gia đình rồi a."
Nhà sản xuất Lâm Minh Hiên ở một bên vội vàng rót trà cho từng người một, khuyên nhủ nói: "Được rồi, hai người này, không hảo hảo nói chuyện được sao?"
Thời Thanh Thu lúc này mới cười hỏi: "Chiêu Ý còn chưa tới sao? Trước đó tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng nói vào cùng giờ với tôi mà."
Thi Chiêu Ý là nữ diễn viên chính khác, cũng đã từng giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim trong nước, có thể so sánh với thực lực của Thời Thanh Thu, hiện là một trong số ít diễn viên có khả năng diễn xuất giỏi nhất trong showbiz.
Lê Thừa Lượng lấy điện thoại ra mở khóa, lật ra lịch sử trò chuyện với Thi Chiêu Ý: "Cô ấy nói không phải hôm nay liền là ngày mai, giống như cậu, kiểm tra cảm giác trước khi khởi động máy."
Ông đặt điện thoại sang một bên, sờ soạng vài hạt lạc trong đĩa trên bàn, trầm ngâm bóc vỏ, "Bất quá tôi cảm thấy hai người các cậu hợp tác cũng không cần lo lắng gì, cũng không phải chưa có làm việc qua. Mà là Thanh Thu a, đối với nhân vật của cô lần này, Võ Chỉ đề nghị cô cứ tự diễn ở phân cảnh võ thuật bình thường. Nhưng quá mức kịch liệt thì nên dùng thế thân, đặc biệt là phần đeo mặt nạ chiến đấu ở phía sau."
Trong quá trình quay phim các động tác có người chuyên môn chỉ huy, đó chính là Võ Chỉ. Bộ phim truyền hình này được đầu tư rất lớn, Võ Chỉ là một diễn viên hành động có tiếng. Hiện tại đã đề nghị như vậy, Thời Thanh Thu tự nhiên tuân theo mệnh lệnh, gật đầu đáp ứng: "Được, tôi hiểu rồi."
“Vậy cũng không có gì, đều là người quen, mấy cái nghi thức xã giao kia cũng không cần để ý.” Lê Thừa Lượng ném vào miệng một hạt đậu phộng, uống thêm một ngụm trà rồi nói: “Hiện tại chúng ta chờ đám người Chiêu Ý đến, đêm khởi động máy chúng ta phải tụ họp một chút."
Lục Hi đưa tay lấy một miếng bánh ngọt lên ăn, khi nhìn thấy bộ dạng mỉm cười động lòng người của Thời Thanh Thu, cô không khỏi bát quái: "Thanh Thu, kết hôn cũng được một thời gian rồi, hôn lễ chưa có xử lý liền đến quay phim, vị kia của em không có ý kiến ​​gì sao? Người hâm mộ của em không biết đau lòng thế nào a".
Ôn Khinh Hàn làm sao không có ý kiến? Nghĩ đến hai ngày này tiếp xúc, tuy Ôn Khinh Hàn không nói lời nào, nhưng là khắp nơi đều biểu hiện ra chút cảm xúc, hôm qua còn lặp lại hỏi nàng đã thu thập hành lý xong chưa. Bình thường trí nhớ tốt như vậy, Ôn Khinh Hàn làm sao lại không nhớ chính mình đã hỏi qua vấn đề này? Lần thứ nhất hỏi nàng, thời điểm đó cô còn đang suy nghĩ cái gì đó.
Thời Thanh Thu sững sờ một lúc, nhưng cũng nhanh chóng bình phục, cầm tách trà trong tay khẽ cười, "Cô ấy... cô ấy có ý kiến ​​rất lớn, nhưng tôi đã nói với cô ấy là có thể đến thăm đoàn."
Lê Thừa Lượng liếc mắt nhìn Thời Thanh Thu, "Chậc" vài lần trong miệng.
Lâm Minh Hiên cười lắc đầu, "Thật sự là vợ chồng mới cưới như keo a, lão nhân chúng ta hiện tại làm sao có thể dính như vậy? Lão bà nhà tôi còn muốn tôi quay phim mất ba mươi lăm năm đây."
Lục Hi "Ồ" một tiếng, vẻ mặt có chút ghét bỏ, "Lão Lâm, anh đến mức này sao? Ai không biết anh cùng lão bà có cảm tình tốt. Những lời này là muốn trêu chọc anh thôi, không chừng trong lòng lẩm bẩm hi vọng anh ba mươi lăm ngày liền có thể về nhà a."
Cái miệng súng lại bắn lên, quả nhiên giữa người quen không cần giữ lễ tiết. Thời Thanh Thu mỉm cười nhìn, Lê Thừa Lượng liếc nhìn đồng hồ rồi cầm một hạt đậu phộng gõ vào mặt đồng hồ, nói: "Hơn một giờ rồi, còn chưa ăn cơm. Vừa lúc tìm phòng vừa ăn vừa nói chuyện, đi thôi."
"A? Mọi người còn chưa ăn cơm sao? Tôi còn tưởng tôi đến muộn như vậy mọi người cũng đã ăn rồi." Thời Thanh Thu vừa nói vừa đi theo vài người ra khỏi phòng, thuận tiện lấy điện thoại ra thông báo cho Dương Hiểu chờ nàng ở lối vào khách sạn.
"Không phải sao? Vừa rồi cô đến gửi tin nhắn cho chúng ta, Lục tỷ liền nói chờ cô đến cùng ăn cơm."
Lê Thừa Lượng đi sau cùng, lấy thẻ phòng ra rồi đóng cửa lại, mấy người hùng hổ tiến vào hướng xung quanh phòng ăn. Thành phố S đã rất quen thuộc với họ, cũng giống như thành phố nơi họ sống, sau khi rời khách sạn liền hướng về nơi cũ mà đã từng đi qua.
Vì cái này nằm trong phạm vi cơ sở điện ảnh cùng truyền hình, cho nên những người mở quán ăn ở đây thường gặp diễn viên nên cũng không phản ứng quá khích. Nhiều nhất chỉ kinh ngạc một lúc, lần này tới quay phim là đạo diễn Lê, một trong những diễn viên chính là Thời Thanh Thu.
Ăn trưa xong trở về khách sạn nghỉ ngơi, ban đêm lại tụ tập cùng nhau ăn cơm, nói chuyện kịch bản. Thời Thanh Thu đến khuya mới được giải phóng, trên đường trở về phòng liền gửi tin nhắn wechat cho Ôn Khinh Hàn.
Ôn Khinh Hàn: "Vậy hiện tại đã về phòng chưa?"
Thời Thanh Thu: "Ừm, trở về tẩy trang liền tắm rửa nghỉ ngơi. Ngày mai mấy diễn viên chính đến chúng ta sẽ bắt đầu diễn thử, nắm bắt cảm giác một chút."
Ôn Khinh Hàn còn chưa trả lời, Dương Hiểu đã cầm thẻ phòng giúp Thời Thanh Thu mở cửa, Thời Thanh Thu lập tức gửi thêm một câu: "Tôi đi tẩy trang rồi đi tắm. Tôi gửi kịch bản cho cậu xem một chút. Tắm rửa xong lại nói."
Sau đó lật ra kịch bản gửi cho Ôn Khinh Hàn, nhận lại một câu ngắn gọn: "Được."
Thời Thanh Thu liếm liếm môi, buồn cười gửi lại một câu: "Thỉnh thoảng cậu gõ thêm chữ a có được không? Nhìn câu trả lời của cậu, giống như một cán bộ già vậy."
Ôn Khinh Hàn trả lời trong giây lát: "Không muốn a."
Không muốn a?
Thời Thanh Thu nghĩ nghĩ bộ dáng Ôn Khinh Hàn lạnh như băng phun ra một câu "Không muốn a". Nàng cười đến mặt mày đều cong, cảm giác như Ôn Khinh Hàn vô cùng đáng yêu.
Dương Hiểu lắc đầu nhìn Thời Thanh Thu, từ lúc rời phòng đạo diễn đến hiện tại trở về phòng, nàng vẫn chưa thay giày, đứng ở bên giường không ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào điện thoại cười như được mùa ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.