Buổi sáng bị đồng hồ báo thức của điện thoại gọi dậy, Thời Thanh Thu không biết tối hôm qua ngủ làm sao lại đưa tay đặt trên người của Ôn Khinh Hàn.
Nàng đột nhiên phấn chấn lên, cơn buồn ngủ biến mất. Vừa vặn Ôn Khinh Hàn cũng mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng mím mím môi, vừa định thu tay về thì đầu ngón tay lướt qua cổ tay Ôn Khinh Hàn.
Thời Thanh Thu chớp chớp mắt, dừng lại, sau đó nhớ ra cái gì đó, nàng nhẹ nhàng nắm tay Ôn Khinh Hàn đưa tới trước mặt mình nhìn kỹ hơn. Không bao lâu liền mang theo ý cười, nói: "Bôi thuốc hai ngày, rốt cuộc cũng hết sưng rồi."
Vết bầm trên mu bàn tay Ôn Khinh Hàn đã mờ nhạt, không biết còn đau hay không. Thời Thanh Thu đặt tay vào giữa hai người, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, "Khinh Hàn, còn đau không? Một chút nữa bôi thuốc rồi xuất phát, sắp lành rồi ... "
Ôn Khinh Hàn nghe nàng nói nửa câu đầu, câu sau giống như đang lẩm bẩm. Trong mắt không khỏi mang theo ý cười, sau đó khẽ mở môi đỏ mọng, vì vừa mới dậy mà thanh âm có chút trầm thấp, mang theo chút buồn ngủ: "Không đau, chỉ là chút nữa cậu bôi thuốc cho tôi, nhớ thổi khô thuốc."
"..." Thời Thanh Thu muốn cười cũng không được, nói vậy cũng không phải vì khóe miệng vẫn luôn giương lên, oán giận nói: "Đi ra ngoài có nắng, có thể khô, không cần tôi thổi a."
"Ra ngoài liền lên xe, căn bản là không khô hẳn. Lẽ nào cậu định để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tham-phung-thoi/1419615/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.