Tiếng ve sầu xung quanh giống như lập tức biến mất, toàn bộ sân yên tĩnh không có một tiếng động, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng tim của Thời Thanh Thu đập rất nhanh.
Vẻ mặt lo lắng của nàng rốt cục biến mất, cười nói: "Nào có hiệu nghiệm như vậy a? Cho dù có hiệu nghiệm như vậy thì cũng là do cậu. Không phải lúc trước cậu nói cậu là thần tiên sao?".
Ôn Khinh Hàn không thu tay lại, mặc cho Thời Thanh Thu nắm lấy, ánh mắt nhàn nhạt nói, "Vậy thì tôi không thể tự mình làm được. Từ y không thể chữa trị cho chính mình. Vậy tôi bị đau thì làm sao chữa trị cho chính mình đây?".
Thời Thanh Thu oán thầm, quả nhiên không thể tranh luận với luật sư, tuy nàng cũng học khoa luật, nhưng sao có thể làm đối thủ của Ôn Khinh Hàn?
Thấy nàng nghẹn lời, mặt Ôn Khinh Hàn vẫn ôn hòa, thấp giọng nói: "Ngược lại cũng là như vậy. Nếu như là cậu đau, vậy thì tôi nên chữa trị."
Thời Thanh Thu cười một tiếng, càng nói chuyện này thì càng không thu lại được, tay trái nàng nắm lấy tay phải của Ôn Khinh Hàn nói: "Chuyện này tôi không phản bác lại cậu. Chút nữa trở về tôi hỏi xem có thuốc không. Bôi một chút thuốc sẽ nhanh lành hơn."
“Được.” Ôn Khinh Hàn gật đầu, có chừng mực là mức độ hiện tại cô phải nắm vững, hậu quả của quá mức sốt ruột là vượt quá khả năng chịu đựng của cô.
"Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu nghĩ gì." “Kỳ thực cũng không có gì, không phải chuyện gì xấu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tham-phung-thoi/1419613/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.