Từ chiều đến tối Ôn Khinh Hàn đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có cameraman vào ghi hình thì cô đang đọc sách. Cơm tối là do hài tử canh giữ kia mang vào. Đến thời điểm đó người chủ trì cũng lắc lư đi vào, tán gẫu vài câu rồi mang cameraman sang phòng khác.
Sau khi quan sát từ chiều đến tối, cô nhớ kỹ thời gian hài tử kia cần ăn, còn có thời gian rời đi. Không sớm cũng không muộn, hẳn là do ekip quy định.
Sáng sớm thức dậy, Ôn Khinh Hàn khẽ mở cửa, liếc nhìn bên ngoài cửa, phát hiện chỉ có cameraman mới yên tâm một chút. Đúng lúc này, cô nghe thấy bên cạnh mơ hồ có tiếng mở cửa.
"Thanh Thu?"
“Ừm, là tôi.” Thanh âm Thời Thanh Thu từ cửa phòng bên cạnh nhẹ nhàng truyền đến.
Khóe môi Ôn Khinh Hàn đột nhiên nhếch lên, âm thầm nở nụ cười. Không thể nhìn thấy mặt Thời Thanh Thu, không thể nắm tay Thời Thanh Thu, nhưng chỉ có vài chữ như vậy đã khiến cô quên đi tâm tình trong lòng mình, cô chỉ muốn nói thêm nhiều lời hơn.
"Tối qua ngủ ngon không?". “Cũng được, chỉ là quá tẻ nhạt.” Thời Thanh Thu thở dài một hơi, sau đó đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Khinh Hàn, cậu nói giao cho cậu, vậy cậu đã có cách rồi sao?"
Ôn Khinh Hàn lắc lắc đầu, tựa trán vào hàng rào sắt, hai tay ôm ngực trầm tư: "Tôi nghĩ lần này chúng ta dùng tiền cũng sẽ không có tác dụng. Cách trực tiếp như vậy ekip hẳn đã nghĩ tới, bọn họ nhất định đã đề phòng trước rồi. Chúng ta có thể hứa sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tham-phung-thoi/1419610/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.