Ôn Khinh Hàn không thể ăn hết chè trong bát của mình. Lúc đầu mang ra chỉ vừa đủ, bây giờ Thời Thanh Thu cho sang thành nhiều, thực sự không thể ăn nổi.
Sau khi thanh toán hóa đơn, Ôn Khinh Hàn lấy một cái khẩu trang từ trong túi đưa cho Thời Thanh Thu đeo.
Đề phòng có việc cần dùng, cô vẫn luôn mang khẩu trang bên mình. Dù chỉ đi chơi với Thời Thanh Thu mấy lần, cô vẫn luôn duy trì thói quen này.
Chợ đêm càng ngày càng đông, có khẩu trang che kín, Thời Thanh Thu cũng không cần che quá nhiều, liền tháo kính ra. Không biết ai nắm tay ai trước, chỉ biết một đường về nhà nhưng không ai buông tay.
"Thanh Thu, cậu hài lòng với cuộc sống hiện tại không?” Ôn Khinh Hàn đột nhiên hỏi, không quay đầu nhìn lại, giống như chỉ tùy tiện hỏi.
“Hiện tại sao?” Thời Thanh Thu quay đầu lại nhìn cô, ngữ khí nghi hoặc của nàng bị khẩu trang che đi một chút, chỉ lộ ra đôi mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Ừm, hiện tại.” Ôn Khinh Hàn kéo nàng vào khoảng trống giữa đám đông. Đến lúc xung quanh không còn đông người nữa mới chậm rãi quay đầu nhìn nàng. Ánh đèn từ quầy hàng hai bên chợ đêm chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cô. Cô giơ hai tay đang nắm của hai người lên, nói: "Giống thế này, ý tôi là vậy."
Cuộc sống hôn nhân như thế nào sao? Thời Thanh Thu nghĩ nghĩ một chút, không cần hao tâm tổn phí duy trì tình yêu, mỗi ngày đều có thể sống yên yên ổn ổn như thế này, chẳng lẽ lại không hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tham-phung-thoi/1419591/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.