Chương trước
Chương sau
Tên đội trưởng mặt xám như tro nhìn tất cả, vận khí của hắn không tồi, trong nháy mắt đó, chiếc chiến hạm của hắn đã rời khỏi trung tâm bầy chiến hạm, cho nên may mắn tránh được một kiếp.

Nhưng trong lòng hắn lại không có một chút cao hứng nào, nhìn số chiến hạm cấp Áo Bố chưa đến một nửa kia, ngay cả tâm tự sát hắn cùng đã có.

Chỉ là, hắn thật sự không hiểu, rõ ràng đã là phóng ra sóng quấy nhiễu tần suất cao rồi, như vậy những Pháo Phù Du này vì sao lại còn có động tác đồng nhịp như vậy ?

Nếu như không có một mệnh lệnh thống nhất, như vậy sao chúng nó có thể tập trung hòa lực vào một điểm trong nháy mắt?

Chẳng lẽ ...

Một ý tưởng đáng sợ không thể tưởng tượng nổi hình thành trong đầu hắn.

Chẳng lẽ đám người Nữu Mạn này điên rồi, dùng người thật để điều khiển, dùng mạng người để bù đắp chênh lệch thực lực hai bên.

Trong tất cả chiến dịch vũ trụ, thiết bị điện tử dù có cường đại thế nào, cũng không thể thay thế hoàn toàn sự tác chiến của con người. Đặc biệt là khi hai bên đều là con người, có vô số thủ đoạn có thể đánh lừa được trang bị cảm ứng điện tử.

Nếu quả thật một bên hoàn toàn sử dụng thiết bị điện tử, khả năng lớn nhất không phải là tiêu diệt kẻ địch, mà chính là những thiết bị này sẽ bị kẻ địch bắt làm tù binh.

Chính vì quan niệm này, cho nên người của hạm đội tiên phong gia tộc Ô Bang tuy nhìn thấy số lượng Pháo Phù Du vô biên kia, nhưng vẫn bình tình như trước. Bởi vì bọn họ hiểu rằng, không có loại máy móc điều khiển thay người nào có thể phát ra sức chiến đấu cường đại nhất được.

Nhưng mà khi đám Pháo Phù Du kia cùng bắn một lượt, thì tất cả đều như nằm mộng. Trong lòng bọn họ, luôn tồn tại một nghi vấn, những Pháo Phù Du này thật sự là không người điều khiển sao?

Vô số điểm sáng lại một lần nữa phát sáng lên. Lần này, những chiến hạm còn sót lại của hạm đội đã có bài học lần trước, chúng nó không còn tụ lại một chỗ, trở thành bia ngắm của đối phương, mà tản ra tự do về bốn phương tám hương, nương theo năng lực di động, mà tiến hành nhiễu chiến.

Lần này cái mà gia tộc Ô Bang vận dụng, chính là quân đội vương bài chính thức trong gia tộc. Người trong này đều là chiến sĩ thân trải trăm trận, cho nên mới nhanh chóng đưa ra được phắn đoán nhanh nhất.

Mấy trăm chiến hạm khi cùng tách ra, giống như là một đám cá ưu nhã mà tràn đầy sức sống, chuyển động xung quanh mấy ngàn vạn Pháo Phù Du.

Bởi như vậy, quả nhiên lấy được hiệu quả thật tốt, những Pháo Phù Du tuy cũng di chuyền theo, nhưng vô luận là năng lực di động, hay là tốc độ phản ứng, đều không thể nào so sánh với đối phương được cả.

Tuy bởi vì số lượng Pháo Phù Du quá lớn, cho dù là cùng bắn loạn lên, thì cũng có xác suất bắn trúng vào một chiến hạm không may, khiến cho lớp phòng hộ năng lượng của chiến hạm này bị đâm thủng, hơn nữa còn phát sinh nổ mạnh.

Nhưng mà so với cả cuộc chiến mà xem, Pháo Phù Du một khi mất đi chỉ huy thống nhất, thì lực sát thương sinh ra cũng không đủ gây sợ hãi.

Sau nửa giờ, sau mười lần oanh kích chấm dứt, năng lượng trong Pháo Phù Du đã hầu như tiêu hao hết, rốt cục không còn cách nào phát ra chùm tia sáng năng lượng.

Đống sắt thép không còn năng lượng, liền trở thành thức ăn trong miệng của những chiến hạm còn sót lại. Tất cả họng pháo trên chiến hạm liền phóng ra chùm sáng có công suất một phần mười. Mỗi chùm sáng đều có thể hủy diệt một đám Pháo Phù Du. Hầu như là mỗi phút, đều có trên mấy trăm Pháo Phù Du bị phá hủy, cục diện trên chiến trường dần dần hiện ra xu thể nghiêng về một bên.

Bỗng nhiên, đẳng sau Pháo Phù Du xuất hiện hem năm trăm chiến hạm lớn, những chiến hạm cấp thanh tùng có thực lực chính thể không thua kém chiến hạm cấp Áo Bố vừa xuất hiện, liền phát ra sức chiến đấu cường

Trung đoàn trưởng của hạm đội tiên phong liền ra lệnh rút lui không chút do dự. Tuy hắn cũng tổn thất thảm trọng, nhưng lại thăm dò rõ ràng thực lực của Pháo Phù Du, nắm giữ ưu khuyết điếm của loại vũ khí kỳ quái này, coi như cũng có được có mất.

Tuy cuối cùng trong một ngàn năm trăm chiến hạm còn sống chưa dù một nửa, nhưng hắn có lòng tin, khi đại quân đến, nhất định có thể chiến thắng đối phương dễ dàng.

Nhìn đám chiến hạm dần dần rời xa, Phương Minh Nguy buồn bực hỏi: “Đạo Cách Lạp Tư tiên sinh vì sao ông lại từ bỏ quyền chỉ huy thống nhất, để cho đám linh hồn tự do? Chẳng lẽ ông không biết, sức chiến đấu của chúng vinh viễn không cách nào lớn hơn quân chính quy sao?”

Giọng nói nhàn nhã của Đạo Cách Lạp Tư truyền đến: “Rất đơn giản, bởi vì những tên này cũng không phải chủ lực”

“Cái gì?” Phương Minh Nguy cả kinh im lặng một lát, trong lòng có chút hiểu được, hỏi: “Ông định đem chủ ý đánh lên hạm đội chủ lực của gia tộc Ô Bang sao?”

“Đúng, đến khi quyết chiến, tôi sẽ cho cậu thấy cái gì gọi là phối hợp chính thức” Tựa hồ như đã nghe ra một chút sát khí trong lời nói của Đạo Cách Lạp Tư, trong lòng Phương Minh Nguy không khỏi tự rùng mình một cái.

Lão gia hòa này, sát khí đúng là lớn.

Nhưng mà nhìn vũ trụ mênh mông, khóe miệng của Phương Minh Nguy phát ra một nụ cười vui vẻ, nếu như người của gia tộc Ô Bang thật sự xem trận đấu này là cực hạn của mình vậy thì hắn cùng không ngại để cho đám người này nếm thử thực lực chân chính của Đạo Cách Lạp Tư.

Đương nhiên, cái giá này cũng rất lớn, tất nhiên chính là viện quân của gia tộc Ô Bang.

Mấy ngày sau, trung đoàn trưởng của hạm đội tiên phong suất lình chưa đến năm trăm chiến hạm chật vật hội tụ với đại quân cứu viện tinh cầu Cửu Đầu Xà.

Trong cuộc gặp mặt của các thống lình tối cao, bọn họ được nhìn thấy uy lực bắn một lượt của Pháo Phù Du, không khỏi hít sâu một hơi lạnh.

Phùng Ô Bang là một ông già hơn trăm tuổi, là trưởng lão trong gia tộc, cũng là tống chỉ huy của hạm đội lần này, khẽ cau mày, nói: “Phối hợp ăn ý như vậy, thật không biết bọn họ đã làm thế nào. Chẳng lẽ trong một số Pháo Phù Du, thật sự có một số chiến sĩ hợp cách điều khiển sao?”

“Khẳng định có, nếu không thì dưới cường lực quấy nhiễu, không thể nào bắn cùng một lượt trong nháy mắt” Một trưởng lão khác nghiêm túc nói.

Sắc mặt mọi người trở nên ngưng trọng, nhưng sau khi quan sát lúc sau của đoạn băng ghi hình sắc mặt của bọn họ dần dần thả lòng.

Cuối cùng, Phùng trưởng lão thở dài một hơi, nói: “Chiến thuật của đối phương hết sức rõ ràng, bọn họ theo đuối hòa lực cường đại quá mức, nhưng lại bỏ qua phòng ngự, tốc độ và linh hoạt nên mới làm được điểm này. Kẻ địch như vậy, không đáng để lo”

Mọi người đều gật đầu, bọn họ đều là lão tướng sa trường, đối với cái này đương nhiên là nhìn thấu rồi. Chỉ có một người đưa ra nghi vẫn của mình: “Phùng trưởng lão, biểu hiện của những Pháo Phù Du này trước sau không đồng đều, có phải là có ấn tình hay không?”

Trên mặt Phùng trưởng lão khẽ động, nói: “Trải qua huấn luyện nghiêm khắc, ngàn vạn Pháo Phù Du nhắm ngay một mục tiêu có định cùng không phải là chuyện khó khăn. Nhưng mà, muốn đạt đến tiêu chuẩn này trong hỗn chiến, thì không phải là vẫn đề do vài người phối hợp” Dừng lại một chút, ông khẳng định “Cho dù những Pháo Phù Du này có người điều khiển, nhưng cũng không có khả năng oanh kích trong phạm vi nhỏ, làm một đả kích toàn lực nhắm ngay mục tiêu. Cho nên gặp mặt chúng nó, nhất định phải tiến hành du đấu, một khi khiến cho hòa lực của chúng nó phân tán, vậy thì những Pháo Phù Du này cũng không đủ gây sợ hãi”

Mọi người gật đầu liên tục, vô luận là trong lòng có phục hay không, nhưng biểu hiện bên ngoài tối thiểu cũng là bội phục sát đất.

Một trưởng lão khác bổ sung: “Căn cứ theo quan sát của chúng ta, đám Pháo Phù Du này chỉ có năng lượng đủ để bắn mười phát pháo, sau khi qua mười pháo, thì chúng nó liền tương đương với đống sắt vụn, cho nên biện pháp tốt nhất của chúng ta chính là dụ nó nổ pháo, chỉ cần làm tiêu hao sạch sẽ năng lượng, thì chúng nó chỉ còn chờ vận mệnh hủy diệt đi”

Cả đám đều gật đầu, một người cười nói: “Vì theo đuối hòa lực cường đại, lại từ bỏ tất cả. Người thiết kế này, đúng là cực đoan!”

Người khác phụ họa theo: “Đúng vậy, không biết đám người Nữu Mạn kia nghĩ cái gì, lại chế tạo ra đống rác rưởi này, thật là buồn cười!”

Mọi người yên tâm, và bắt đầu đàm luận, khi bọn họ vừa nhận được tia quân tiên phong bị diệt, trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng sau khi xem đoạn băng ghi lại cảnh giao chiến, bọn họ liền không coi đám Pháo Phù Du vô cùng vô tận kia vào mắt.

Chiến thuật như vậy, lần đầu tiên tập kích bất ngờ, còn có chút tác dụng. Nhưng một khi bị nhìn thấu, thì như vậy cho dù số lượng của Pháo Phù Du có nhiều hơn đi nữa, cũng không cách nào tạo thành uy hiếp gì với bọn họ.

Phùng trưởng lão ngồi yên lặng trên ghế của mình trong lòng ông tựa hồ có chút nghi kị, nếu như đây là đòn sát thủ của đối phương, thì như vậy bạo lộ cũng hơi quá sớm.

Nhưng nhìn tới nhìn lui, ông vẫn không nhìn ra cái gì đặc biệt bên trong, thế là chút nghi kị trong lòng cũng chậm rãi biến mất.

Dù sao thì với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm của ông, đặc biệt là lần này lại nắm giữa lực lượng cường đại trong tay, cho dù động tác của kẻ địch có kỳ quái, thì cũng không thể làm cho trái tim gần như sắt đá của ông sợ hãi.

Ông đứng dậy, trong đôi mắt toát ra tia sáng khiến cho người sợ hãi, tất cả âm thanh thảo luận lập tức biến mất, tất cả đều cúi đầu, chờ nghe lệnh của ông.

“Cho hạm đội tăng tốc nhanh lên” Lão tướng quân đột nhiên tăng cao giọng lên: “Đề cho gia tộc Ô Bang vĩ đại chúng ta cho bọn chúng một bài học cả đời không quên”

“Vâng”

Tiếng kêu ầm ầm vang lên trên mỗi thuyền hạm, Phùng trưởng lão hài lòng ngồi xuống. Chỉ là tận sâu trong lòng ông ta, vẫn còn một tia nghi hoặc, năng lực của Pháo Phù Du thật sự chỉ vòn vẹn có vậy thôi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.