Chương trước
Chương sau
Đứng bình tĩnh tại chỗ, Phương Minh Nguy phát lệnh tìm kiếm.

Bởi vì vừa rồi bị giám đoạn, khiến cho Phương Minh Nguy mất đi tín hiệu đối với tên đại sư thể thuật hệ kia. Nhưng mà Phương Minh Nguy cũng không lo lắng, bởi vì hắn đã nhớ kỹ sóng tinh thần của người này, hơn nữa vương miện nhỏ có năng lực tim kiếm khủng bổ, cho nên Phương Minh Nguy có thể khăng định tuyệt đối có thể tìm thấy tên này.

Một cơ giáp đỉnh cấp đứng ngạo nghễ, mà trên đinh đầu của hắn có mấy trăm Pháo Phù Du không ngừng xoay quanh, cái cảm giác trực chỉ nhân tâm này, làm cho người ta ghé mắt.

Chỉ là, sau nửa ngày, Phương Minh Nguy kinh ngạc thu hồi ý thức tinh thần lại, trong cuộc tim kiếm vừa rồi, hắn cũng không tìm được mục tiêu của mình cái tên cao thú thể thuật hệ cấp mười sáu ấy tựa hồ mất tích vô duyên vô cớ.

Sờ vương miện nhỏ trên đầu trong khoan điều khiển, nếu như không phải thông qua nó có thể cảm ứng và chỉ huy Pháo Phù Du, thì Phương Minh Nguy nhất định sẽ hoài nghi mình đang đeo đồ giả.

Thậm chí ngay cả vương miện nhỏ cũng không tìm được khí tức linh hồn, điều này sao có thể?

Trong máy điện thoại truyền ra âm thanh của Bảo Bột: “Phương đại sư, cậu giải quyết hắn sao rồi?”

Phương Minh Nguy ho khan một tiếng, cũng may Bảo Bột không có ở đây, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn bây giờ, nếu không thì sẽ giễu cợt một phen.

“Sao thế, xảy ra vấn đề?”

“Cũng không phải vẫn để lớn gì” Phương Minh Nguy cười hắc hắc, nói: “Chỉ là tên này đột nhiên mất tích”

Bảo Bột hoàn toàn không biết nói gì, truy đuổi mà không tim thấy người, lại nói là không phải vấn đề lớn. đúng là da mặt dày đến mức không còn gì để nói.

“Cậu đan gở đâu, để tôi tới thử xem”

Phương Minh Nguy đua mắt nhìn về máy biểu hiện tọa độ vị trí của cơ giáp, tùy ý gửi qua, nói: “ông tới đi, tôi đi tìm xung quanh một phen”

Dứt lời, cơ giáp đỉnh cấp hóa thành một tia sáng, lao vọt về một hướng như thiểm điện, hầu như trong cùng lúc đó, phần đông Pháo Phù Du cũng chen chúc nhau mà đi, không để lại một cái.

Cũng không lâu sau, Bảo Bột cũng chạy đến đây, ông lão luyện kiểm tra bổn phía một chút, bắn vài phát pháo với những chỗ mà Phương Minh Nguy đã sơ sót, nhưng cuối cùng kết quả vẫn chẳng được gì.

Đến trình độ này, ngay cả một người lão luyện như Bảo Bột mà cũng bất đắc dĩ thừa nhận, mình không tim được một chút dấu vết nào do đối phương để lại.

Nhìn nhận hướng mà Phương Minh Nguy rời đi, Bảo Bột cũng đuổi theo. Mà giờ phút này, cả cái tinh cầu này đang lâm vào cảnh kêu rên đẩý trời, vô số Pháo Phù Du phát ra đặc điểm lớn nhất của mình đó chính là phàm trong thẩy những kiến trúc cao cấp nào, liền dùng pháo năng lượng phá huy, mà gặp hải tặc, thì lấy súng năng lượng ra. Dùng cái thế cuồng phong quét lá rụng diệt sạch tất cả những kiến trúc và con người có thể sinh ra nguy cơ.

Cũng may là số lượng đám hải tặc này quá ít, đem tất cả nhân lực và tinh lực tập trung vào một chỗ đã khai phá. Nếu không thì mấy khẩu siêu cấp từ quy pháo và Pháo Phù Du của Phương Minh Nguy chưa hẳn đã tạo thành sự phá hủy lớn như vậy.

Khi bọn hải tặc dần dần giảm bớt lực phản kháng, thì trong lòng Phương Minh Nguy lại có chút không yên.

Hắn có một dự cảm. đó chính là tên đại sư thể thuật hệ vừa rồi cũng không chạy trốn, mà sử dụng thủ đoạn nào đó, tránh khói sự trinh thám của mình mà thôi.

Nhưng mà, người có thể tránh được sự tìm kiếm của vương miện nhỏ, nhất định trong người cũng có bảo bổi. Hơn nữa bảo bổi này còn có công năng khắc chế vương miện nhỏ. Cho nên đối với Phương Minh Nguy mà nói, vô luận là thế nào cũng không thể để cho tên này rời đi, ít nhất là cũng bắt hắn ta để lại bảo bổi rồi nói sau.

Cho nên sau khi suy nghĩ xong, một minh hắn rời đi, hơn nữa còn kêu Bảo Bột cũng đến không gian ảo kia nhìn một cái. Đương nhiên, nếu vương miện nhỏ đã thể phát hiện ra tung tích của đối phương, vậy thì Bảo Bột đương nhiên là càng không tim thẩy.

Nhưng mà, Bảo Bột cũng không rời đi, mà dựa theo lời dặn của Phương Minh Nguy, cẩn thận quan sát thay đổi ở đây.

Thân ra với thân phận của ông, Phương Minh Nguy căn bản là không có quyền chỉ huy và ra lệnh. Nhưng giờ phút này hai bên chăng những nhìn lọt mắt nhau, hơn nữa càng chủ yếu hơn là, đều mơ tưởng đến việc kết thành liên minh tin cậy với đối phương. Cho nên Bảo Bột đương nhiên là không có dị nghị gì với thỉnh cầu của Phương Minh Nguy, ngược lại còn vô cùng cam tâm tinh nguyện hỗ trợ.

Chỉ là, cho đến giờ phút này, phần đông Pháo Phù Du trên bầu trời đã nhanh chóng đập nát các địa điểm ẩn thân của hải tặc, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào về tên cao thú kia.

“Phương đại sư, cậu xác định tên ấy trốn trong đổng đổ nát này sao?” Bảo Bột dò hỏi.

“Hẳn là vậy” Phương Minh Nguy do dự một chút. nói.

Bảo Bột lắc đầu, lần đầu tiên khi hỏi câu này, Phương Minh Nguy đã trả lời rất là chắc chắn, không chút lưỡng lự, nhưng theo thời gian thay đổi, niềm tin của hắn cũng bắt đầu dao động.

“Phương đại sư, nếu muốn chứng minh tên ấy có trong này không, thật ra còn có một

biện pháp”

“Cái gì?”

“Cậu điều một ngàn Pháo Phù Du đến, chỉ cần bắn một lượt, cam đoan là những thứ đang ẩn giấu đều biến thành vật chết”

Phương Minh Nguy cười khổ, đạo lý này làm sao mà hắn không hiểu.

Chỉ là cái mà Phương Minh Nguy muốn, cũng không phải mạng người, mà là muốn tìm bảo bổi có thể khắc chế vương miện nhỏ.

Dưới sự oanh kích của một ngàn Pháo Phù Du, tuy có thể làm cho tên kia nát ra tro, nhưng cũng khiến cho món bảo bổi đi theo luôn.

Trong lòng do dự thật lâu, Phương Minh Nguy rốt cục đã hạ quyết tâm, mặc kệ đó là cái gì. nếu như mình không cách nào tim được, thì như vậy tuyệt đối cũng không thể để cho người khác có được.

Nghĩ đến đây, hắn liền ra lệnh tiêu diệt toàn bộ đám hải tặc cho Đạo Cách Lạp Tu. Lập tức, những Pháo Phù Du chẳng chịt trên bầu trời giống như ruồi muỗi liền mờ chốt họng pháo năng lượng siêu cấp ra, những cột sáng năng lượng còn lớn hơn mua đá bắt đầu ập xuống cả khu vực này. Lần này cho dù có người còn sống núp ở đâu đó, thì cũng khó mà giữ được mạng.

Đương nhiên, nếu đám hải tặc trốn dưới hẩm ngẩm, thì như vậy hẳn là có thể tránh được một kiếp. Nếu quả thật muốn tiêu diệt chúng hoàn toàn, như vậy chỉ cần trăm vạn Pháo Phù Du bắn một lượt, thì tuyệt đối có thể tiêu trừ hết tất cả hậu hoạn.

Dù sao thì dưới loại uy lực kinh thiên động địa này, vô luận là hẩm ngẩm chắc chắn cỡ nào cũng chỉ có một đường sụp đô.

Nhưng mà, Phương Minh Nguy cũng không làm như vậy, bởi vì căn cứ theo lời khai của Lôi Âu, trong một vài tầng hầm ở dưới, có cất giấu tài phú vơ vét mấy năm của bâng hải tặc. Mặc dù phần lớn đã giao nộp cho gia tộc ô Bang, nhưng một chút còn lại vẫn đủ làm cho người ta đó mắt.

Cho nên Phương Minh Nguy và Bảo Bột đã quyết định chủ v, sau khi tiêu diệt hết tất cả đám hải tặc này, thì chia đều một nửa bên trong.

Vội vàng xoay người. Phương Minh Nguy đi đến khu phế tích, vung tay lên. trên đinh đầu bay đến hơn vạn Pháo Phù Du. Hắn lại nhìn đống phế tích này một lần nữa, trong lòng mơ hồ toát ra một cảm giác, tên kia khẳng định ở chỗ này

Hít sâu một hơi, Phương Minh Nguy mờ lớn loa phóng thanh ra: “Ta hiểu ngươi đang núp ở đây, nhanh đi ra đầu hàng, chỉ cần ngươi giao cơ giáp đỉnh cấp và tất cả trang bị của ngươi, ta có thể tha cho ngươi, cho ngươi về nhà”

Một cơn gió nhẹ thôi qua, làm cho ngọn cờ bay phập phòng, nhưng trừ cái này ra, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả.

Trong lòng Phương Minh Nguy nổi lửa giận lên. tuy hắn cũng biết, chỉ bằng một câu nói của hắn, muốn làm cho đối phương ngoan ngoãn đi ra, quả thật đúng là si tâm vọng tướng, nhưng hắn vẫn phải thử, bởi vì với bảo vật không tên này, Phương Minh Nguy vô cùng tò mò.

“Phương đại sư, không cần kéo dài, hắn chắc chắn không ra đâu’ Bảo Bột khuyên nhủ.

Phương Minh Nguy khẽ gật đầu, điều khiển cơ giáp đỉnh cấp lui về sau, mà khi hắn lui về sau, số lượng Pháo Phù Du trên đinh đầu dần dần nhiều lên.

Một vạn, hai vạn, mười vạn, cho đến trăm vạn.

Bảo Bột bị dọa nhảy dựng lên, hỏi: “Phương đại sư, cậu muốn làm gì?”

Phương Minh Nguy tỉnh táo nói: “Tôi muốn bức tên này ra”

“Nếu hắn không chịu ra?”

“Nếu không chịu ra, tôi sẽ cho trăm vạn đại pháo bắn một lượt, tôi không tin, trên đời này còn có người nào có thể tiếp tục sống sót dưới đả kích liên tục này”

Bảo Bột cười khổ: ‘Phương đại sư, ở đây rất gần hầm ngầm hải tặc, nếu như bắn phát pháo này, chỉ sợ ngay cả hẩm ngẩm cũng không giữ được”

Phương Minh Nguy chần chờ một chút, nói: “Tôi cũng hiểu, nhưng tên này dám khoe khoang bản lĩnh dưới mi mắt của tôi, không giết hắn, tôi không cam lòng"

Bảo Bột thở dài một hơi, tuy trong hầm ngầm hải tặc cũng có vài món mà ông hy vọng đạt được,nhưng mà so ra, ông càng coi trọng tình hữu nghị với Phương Minh Nguy hơn.

Nhưng mà, Phương Minh Nguy cũng không phải là không cam lòng, mà là sợ hãi trong lòng.

Vương miện nhỏ là một trong các chỗ dựa lớn nhất của hắn, nếu quả thật có một thứ có thể tránh thoát sự dò xét của vương miện nhỏ, như vậy thì đối với Phương Minh Nguy mà nói, tuyệt đối là một chuyện vô cùng kinh khủng.

Cho nên Phương Minh Nguy mới liều lĩnh triệu tập trang vạn Pháo Phù Du, chỉ khi tiêu hủy thứ đó, Phương Minh Nguy mới chính thức yên tâm. Hơn nữa vì cái mục tiêu này, hắn thậm chí còn không tiếc tất cả giá lớn nào.

Hít một hơi thật sâu, Phương Minh Nguy bỗng nhiên vung tay lên. ngàn vạn điểm sáng màu trắng lập tức xuất hiện trên đổng phế tích này. Nhưng điểm sáng này chính là công thần tiêu diệt hải tặc, còn về phần điểm sáng có bao nhiêu, thì Phương Minh Nguy cũng chẳng buồn đi đếm.

Lái cơ giáp đỉnh cấp lui ra xa xa, cho dù là bản thân Phương Minh Nguy, cũng không dám lại gần năng lượng đả kích khổng lồ ấy. Nếu như bị luồng phong bạo nâng lượng này cuốn vào, thì như vậy cái mạng nhỏ của hắn cũng tắt luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.