Sau khi giải quyết chuyện hồng vân xong, Phương Minh Nguy cùng thở phào một hơi.
Bởi vì hắn hiểu rõ, tận sâu trong hồng vân, có ấn giấu một lực lượng thần bí mà cường đại. Tuy rằng không biết lực lượng này rốt cục là cái gì, nhưng mà cỗ lực lượng này xuất phát từ trong hồng vân ra, vậy thì Phương Minh Nguy không muốn đối địch với nó trong hồng vân.
Trong lòng tính toán, với tốc độ của chiến hạm cấp thắng lợi, cho dù là tiến hành che giấu, cẩn thận đi, thì ít nhất hai tháng mới trở về được. Đến lúc đó, mình nhất định phải nhìn xem con quái thú mười sừng kia, chí mong nó không làm cho mình thất vọng.
Ý thức tinh thần trong vương miện nhỏ cũng không dừng lại, mà chuyển đến thân vài phục binh.
Lúc trước linh cơ của hắn khẽ động, khi rời khỏi địa điếm thí luyện, đã từng gửi một linh hồn vào trong máy. Nhưng căn cứ theo tin tức bây giờ nhận được, thì cái máy này vẫn chưa có người thứ hai sử dụng qua.
Còn nữa, trong khi giao dịch pháo năng lượng, hắn cũng đã gửi một linh hồn vào trong máy điện thoại của đối phương. Nhưng mà linh hồn này ngoại trừ cung cấp tọa độ của đối phương ra, thì không còn tác dụng gì nữa. Đương nhiên, đợi ngày sau khi thực lực của Phương Minh Nguy tăng lên, có lẽ hắn sẽ đi hỏi thăm đối phương xem pháo năng lượng này rốt cục là phát hiện ra trong di tích nào.
Trừ cái này ra, trong di tích đó, còn có trên trăm quái thú thực lực mạnh. Những quái thú này đều là do Phương Minh Nguy dùng hồng vân và linh hồn làm sống lại, đặt trong di tích coi như là để xác định tọa độ. Một khi hắn sử dụng Mạc Ly, thì có thể tùy ý ra vào không cần xin phép nữa.
Đương nhiên, cái Phương Minh Nguy bỏ lại chính là quân cờ yếu nhất, nhưng lại vượt lên trước một bước, tiến vào quang môn Mạc Ly và béo muội.
Tuy mắt mèo khác với mắt người, nhưng khi thông qua liên lạc tinh thần, thì Phương Minh Nguy vẫn có thể thấy được những gì trong cánh cửa ánh sáng đó.
Hắn và Ngải Phật Sâm suy đoán không sai, trong cánh cửa ánh sáng ấy, hẳn cùng là một di tích.
Có điều, Phương Minh Nguy không biết cái di tích này có bị người khai phá chưa. Tuy rằng hắn rất muốn qua nhìn, nhưng lại nghĩ bọn người Bồn Phi Tạp đại sư đang ở chỗ này, Phương Minh Nguy liền bỏ cái ý niệm đi qua trong đầu.
Chỉ là, chỉ có béo muội làm tọa độ, không khỏi có chút cô đơn, nghĩ đến đây, Phương Minh Nguy liền gọi Mạc Ly tới.
Trong nháy mắt, không gian trước mắt tựa hồ như dao động, một thú bảo xuất hiện ngay trước mắt.
Phương Minh Nguy mĩm cười, lựa chọn bảy con quái thú có thực lực mạnh trong chiến hạm, kêu Mạc Ly nuốt bọn nó vào, sau đó đi đến cánh cửa ánh sáng trong di tích.
Thực lực của những quái thủ này không tầm thường, cho dù là gặp phải tử vong ngoài ý muốn, chỉ cần linh hồn không tiêu tán. Thì cùng có thể làm tọa độ dẫn đường.
Đương nhiên, còn sống thì lúc nào cũng tốt hơn.
Sau khi xử lý thỏa đáng hết, Phương Minh Nguy đem tinh thần ý thức thu hồi lại, toàn bộ chú ý đặt vào trong linh hồn đặc biệt trong vương miện nhỏ.
Linh hồn này không bình thường, trên người của nó tản ra màu đó chói lọi. Hơn nữa còn lộ ra một có lệ khí hung ác, làm cho người ta không rét mà run.
Mặc dù làm chủ nhân, nhưng Phương Minh Nguy có thể khẳng định muốn khống chế cái linh hồn này còn khó hơn khống chế linh hồn bình thường gấp nhiều lần.
“Ngải Phật Sâm đại sư, cái này rốt cục là thứ gì?” Phương Minh Nguy nghi hoặc hỏi thăm.
“Đây là linh hồn”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình đây không phải nói nhảm sao, hắn tức giận nói: “Tôi biết đây là linh hồn, nhưng tựa hồ nó có chút kỳ quái, hơn nữa tôi còn phát hiện ra, lệ khí của nó tựa hồ ngày càng nặng hơn”
“Đúng, tuy cách nhau xa, nhưng tôi cũng cảm giác được” Ngải Phật Sâm nói: “Đó là linh hồn biến dị, lực lượng của nó không cường đại, nhưng nó lại có tính xâm lượng và tính công kích vô cùng cường liệt”
Phương Minh Nguy vươn một ngón tay ra, đem linh hồn Cơ Kha ra trên ngón cái, hắn nhìn linh hồn đang phát ra ánh đỏ, chậm rãi nói: “Thật là ký quái, thực lực của nó kém hơn bất kỳ linh hồn cấp mười lăm nào, tại sao nó lại luôn gây cho tôi một cảm giác nguy hiểm? Hơn nữa những linh hồn ở cùng một chỗ với nó, cũng đều trở nên cáu kỉnh và bất an, thứ này rốt cục có cái gì đặc biệt?”
Chẩn chờ một chút, Ngải Phật Sâm nói: “Phương đại sư, cậu còn nhớ rõ cỗ lực lượng trong đám hồng vân không?”
Trong lòng Phương Minh Nguy kinh hãi, nói: “Sự uy hiếp cường đại này, tôi đương nhiên là không quên”
“Đúng vậy, nhưng tôi cảm thấy rằng, linh hồn trên tay cậu, tựa hồ có phần giống có lực lượng kia”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình cẩn thận nhớ lại uy áp cường đại đột nhiên xuất hiện trong đám hồng vân, cùng với điểm đỏ nho nhỏ cảm ứng trên tay. Bất ngờ, hắn thật sự thấy hai cái này có chỗ tương tự.
Tuy uy năng của chúng khác rất xa, nhưng cũng bao hàm lệ khí hung bạo.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Minh Nguy liền sinh hàn ý với có lực lượng khủng bố trong đám đó. Hạ quyết tâm, trừ phi là có thực lực áp đảo, bằng không thì tuyệt đối không thăm dò bí ẩn trong hồng vàn.
Trong lòng khẽ động, Phương Minh Nguy hỏi ; “Ngải Phật Sâm, ông nói nếu như để nó vào trong hồng vân, thì sẽ biến thành bộ dạng gì?”
Ngải Phật Sàm nghĩ nghĩ, nói: “Không biết, cậu có thể thử”
Phương Minh Nguy lên tiếng, lấy ra một ít hồng vân. Những hồng vân này vừa rời khỏi vương miện nhỏ, tiếp xúc với không khí bên ngoài, lập tức trở nên mờ nhạt dần. Phương Minh Nguy nhanh tay đem linh hồn Cơ Kha đưa vào trong chút hồng vân này.
Sau một khắc, linh hồn Cơ Kha rung động kịch liệt, biên độ cực lớn, khiến cho Phương Minh Nguy sinh ra cảm giác hầu như không khống chế nổi.
Sau đó, linh hồn Cơ Kha giống như một cái động đen, phát ra lực hút vô tận, đem toàn bộ hồng vân chưa tiêu tán hút vào trong.
Phương Minh Nguy chỉ lẳng lặng nhìn linh hồn Cơ Kha, chỉ thấy ánh sáng đó trên người nó càng lúc càng đặc hơn. Giống như là một đứa bé nhỏ đột nhiên lớn ra rất nhiều, làm cho người ta trong lúc nhất thời khó thích ứng được.
Hít sâu một hơi, Phương Minh Nguy nói: “Ngải Phật Sâm đại sư, linh hồn Cơ Kha vô cùng mẫn cảm với hồng vân, vô luận là tốc độ hấp thu hay là chuyển đổi năng lược, đều vượt xa linh hồn bình thường. Nếu như nhất định phải so, thì tối thiểu cũng giảm bớt thời gian gấp mười lần”
Giọng nói sâu kín của Ngải Phật Sàm truyền đến: “Nói cách khác, nếu như để nó vào trong hồng vân, chỉ cần một tháng, là nó có thể đạt đến cấp mười lăm?”
Phương Minh Nguy suy nghĩ một chút, nói: “Tôi có một cảm giác, chỉ sợ cấp mười lăm không cách nào thỏa mãn nó”
“Vậy cậu định làm thế nào? vẫn đưa nó vào trong hồng vân?”
“Không biết” Phương Minh Nguy cười khổ nói: “Cái loại linh hồn này, tôi cũng lần đầu tiên gặp phải, nếu như nó lên đến cấp mười tám, có thể cũng sinh ra ý thức cá nhân không?”
Ngải Phật Sâm lẳng lặng nói: “Có thể sẽ không, căn cứ theo cảm giác của tôi, chỉ khi còn sống là đại sư tinh thần hệ, thì sau khi chết tiếp xúc với hồng vân, mới có thể thức tỉnh”
“Thức tỉnh?” Phương Minh Nguy không nhịn được cười, nói: “Cái từ này đúng là không sai, ông nói là, linh hồn Cơ Kha khẳng định không có cách nào thức tỉnh?”
“Tôi không thể khẳng định bởi vì cho đến bây giờ cũng chưa từng gặp qua linh hồn nào như vậy” Ngải Phật Sâm trầm mặc một chút, nói: “Nhưng mà tôi có thể xác định có một linh hồn khẳng định có thực lực thức tĩnh”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình hỏi: “Linh hồn nào?”
“Gia Văn Đạo Cách Lạp Tư”
Phương Minh Nguy vỗ ót, trong khoảng thời gian này toàn bộ tâm trí của hắn đều bị pháo năng lượng kia hấp dẫn, thậm chí ngay cả tên của nhân vật truyền kỳ này cũng quên mất.
“Không sai, vậy mà tôi lại quên mất” Phương Minh Nguy tự trách:” Lực lượng linh hồn của hắn vô cùng cường đại, tôi thấy tựa hồ cũng không kém hơn ông!”
“Đó là đương nhiên, nếu như lực lượng tinh thần của hắn mà không bằng tôi, thì hắn làm sao được xưng là truyền kỳ”
Phương Minh Nguy chú ý tới, khi Ngải Phật Sâm nhắc đến tên Gia Văn Đạo Cách Lạp Tư, thì trong giọng nói tràn ngập khâm phục và tôn kính rất hiển nhiên, đối với nhân vật truyền kỳ này, Ngải Phật Sâm là tâm phục khẩu phục.
“Ông muốn tôi dùng hồng vân kích phát ý thức của hắn sao?”
“Không”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Ông nói không”
“Đúng, Phương đại sư, Gia Văn Đạo Cách Lạp Tư là truyền kỳ của đại liên bang, cả đời hắn cao ngạo, cô độc. Tôi cũng không biết, nếu như hắn khôi phục lại ý thức của mình sẽ còn nguyện ý sống như tôi không” Ngải Phật Sâm thành thật nói: “Cho nên, trước khi cậu quyết định để hắn thức tỉnh, thì nên chuẩn bị tâm lý mất hắn”
Im lặng nửa ngày, Phương Minh Nguy nói: ‘Người này, tựa hồ rất lợi hại và quật cường!”
Ngải Phật Sâm im lặng không nói, đây là một sự thừa nhận.
“Được rồi, tôi không để ý đến hắn, nhưng mà, xem trí nhớ của hắn thì có thể”
Phương Minh Nguy cười ha hả, điều tra linh hồn Gia Văn Đạo Cách Lạp Tư, bắt đầu mở ký ức của hắn ra.
Nói thật, lúc trước khi bắt đầu tiếp xúc với linh hồn, hầu như là Phương Minh Nguy lúc nào cũng duyệt trí nhớ của từng linh hồn. Đặc biệt là trí nhớ của Ai Khắc và người Thiên Dực tộc, càng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.
Nhưng mà, từ sau khi hắn chiếm được hơn vạn linh hồn tại Khoa Tư Tháp, thì rất ít tiến hành điều này.
Bởi vì linh hồn thu thập được thật sự quá nhiều, nếu như mà cứ xem từng người, thì sợ rằng đến chết cũng không xem xong.
Chỉ là giờ đây nghe Ngải Phật Sâm đánh giá Gia Văn, trong lòng tò mò, mới có ý định đi xem, cả đời vị nhân vật truyền kỳ này, rốt cuộc có cái gì đặc sắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]