Bảo Bột đang đứng đợi ở cửa nhìn thấy Phương Minh Nguy hai tay trống không đi ra, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Phương đại sư, đồ mà anh mua đâu?"
Phương Minh Nguy cười hắc hắc, nói: "Đồ ở đây này." Hắn móc ra một cái thẻ quang ở trong ngực, nói: "Trong đây là công nghệ thiết kế của một loại vũ khí, tôi định mua về rồi tự mình chế tạo."
Sắc mặt của Bảo Bột lập tức biến thành cực kỳ hứng thú, gã hạ giọng, nói: "Phương đại sư, anh không ngờ ngay cả loại công nghệ chế tạo vũ khí này cũng mua ư?"
Phương Minh Nguy gật đầu, cười ha ha, nói: "Sao, có muốn cùng xem không?"
Trong mắt Bảo Bột lóe lên vẻ kích động, vội vàng dẫn hắn vào mật thất, cắm thẻ quang của Phương Minh Nguy vào trong khe cắm thẻ.
Một lát sau, trên màn hình xuất hiện pháo phù du dài ba mét, trước tiên là chiếu một lượt ảnh nó nó phi hành trên trời dưới đất, trong vù trụ và trên biển, sau đó bắt đầu giải thích tường tận công nghệ chế tạo.
Mắt của Bảo Bột trợ tròn lên, gã kinh ngạc hỏi: "Đây là thứ gì?"
"Pháo phù du." Phương Minh Nguy cười ha ha, nói: "Đây chính là loại vũ khí mà tôi nhìn trúng, giá thành chế tạo của nó cực thấp, nhưng hòa lực lại mạnh, có tiêu chuẩn đệ nhất lưu, anh thấy sao?"
Bảo Bột ngẩng đầu lên, triệt để không nói được gì.
Phát hiện ra thần thái của gã, Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi: "Bảo Bột đại sư, anh sao vậy.
Bảo Bột có làm tình tự của mình bình tình lại, cười khố, nói: "Phương đại sư, tôi còn cho rằng anh mua được công nghệ chế tạo của vũ khí siêu cấp trên cơ giáp, thì ra là dạng., vũ khí này."
Hắn vốn muốn nói hai chữ rác rưởi, nhưng thấy Phương Minh Nguy cao hứng như vậy thì lời bình với hai chữ này không nói ra được.
Phương Minh Nguy cười ha ha, hỏi: "Dạng vũ khí này có gì không tốt sao? Anh nhìn thử hòa lực của nó đi, nếu chế tạo ra mười vạn chiếc, mười vạn phóng đồng loạt bắn hết công suất, e rằng ngay cả chiến hạm cấp Thắng Lợi của đế quốc Khải Duyệt cũng hóa thành tro bụi."
Bảo Bột do dự một lát, nói: "Tôi thừa nhân, nếu như mười vạn khẩu vào trong vòng một phút đồng loạt bắn lên chiến hạm cấp Thắng Lợi, vậy thì nhất định có thể đánh tan nó. Nhưng, anh phải làm như thế nào mới có thể đảm bảo mười vạn khẩu pháo trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể đồng thời bán trúng chiến hạm."
Phương Minh Nguy chớp chớp mắt: "Rất đơn giản, điều khiển nó là được thôi."
Trong mắt Bảo Bột không khỏi lộ ra một tia khinh thường, nhưng gã lại che giấu rất giỏi. Chỉ cười nói: "Phương đại sư, anh có thể chưa từng ra chiến trường. Nếu như trong chiếc dịch binh lực ngang nhau, muốn để cho mười vạn khẩu pháo đồng thời khai hòa, hơn nữa còn bắn trúng cùng một chiếc hạm, trên cơ bản là chuyện không có khả năng. Cho dù là quân đội được huấn luyện bàn bản đến thế nào đi chăng nữa cùng không thể làm được điểm này."
Phương Minh Nguy sờ sờ mũi, thầm nghĩ quân đội làm không được, như không có nghĩa là linh hồn không làm được. Dưới sự khống chế của vương miện, những linh hồn này có thể dễ dàng điều khiển như một cánh tay một cách đúng nghĩa. Đừng nói là mười vạn khẩu pháo đồng loạt bắn một mục tiêu, cho dù là trăm vạn khẩu pháo. Chỉ cần cho hắn đủ linh hồn và pháo phù du, hắn nắm chắc có thể dễ dàng làm được điều này.
Chỉ là, những lời này chỉ nghĩ ở trong đầu được thôi, nếu nói ra ngoài thì có chút nghe mà khiếp người rồi.
Nghĩ một lát, Phương Minh Nguy biện giải: "Cho dù quân nhân của một quốc gia bình thường làm không được, nhưng quân nhân của quốc gia cấp tám, cấp chín thì chắc có thể làm được chứ."
Thấy vẻ không đồng ý trên mặt Phương Minh Nguy, Bảo Bột thở dài, nói: "Trên chiến trường mọi thứ thay đổi trong nháy mắt, cho dù là siêu não của quốc gia cấp chín cũng chỉ có tác dụng phụ trợ, muốn phát huy ra được uy lực lớn nhất, vẫn phải cần sự kết hợp hoàn mỹ giữa nhân loại và siêu não." Gã dừng lại một chút rồi nói: "Có lẽ quân đội tinh nhuệ của quốc gia văn minh cấp tám, cấp chín dưới sự giúp đỡ của siêu não có thể làm được điều này, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không sử dụng loại vũ khí này đâu."
"Vì sao?"
"Bởi vì lực lượng phòng ngự của nó." Bảo Bột chỉ vào số liệu trên màn hình: "Loại pháo phù du này tuy có hòa lực có thể nói là mạnh nhất trong những sản phẩm cùng loại, nhưng hậu quả lớn nhất của giá thành chế tạo rẻ chính là sức phòng ngự của nó cực kém, chỉ cần gặp phải sự công kích của chiến hạm và cơ giáp, trên cơ bản đều sẽ bị phá hủy."
Phương Minh Nguy bật cười, nói: "Không sao, cái mà tôi nhìn trúng là giá thành chế tạo rẻ của nó, tiền chế tạo một ngàn khẩu pháo phù du chí tương đương với một chiếc cơ giáp của quốc gia văn minh cấp năm. Hơn nữa chu kỳ chế tạo cực ngắn, nếu huy động một trăm dây chuyền sản xuất, mở hết mã lực, chỉ cần đủ nguyên liệu, có thể trong vòng một tháng ngắn ngủi sản xuất ra hơn mười ngàn khẩu." Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, cười nói: "Trong vũ trụ này, còn có vũ khí nào có giá phải chăng hơn nó không?"
Bảo Bột nghe xong, không khỏi dở khóc dở cười, nói: "Phương đại sư, anh tựa hồ như quên tính toán giá nhân công và thiết bị siêu não rồi."
"Gì cơ?"
"Nếu như anh muốn để pháo phù dung phát huy được sức chiến đấu giống như anh nghĩ, vậy thì phải có trên vạn, mười vạn, trăm vạn bộ đội hậu bị, hơn nữa anh định đi đâu tìm nhiều tinh nhuệ trong quân như vậy đây? Còn nữa, muốn khiến họ có thể trong vòng một phút bắn trúng cùng một mục tiêu, anh cần phải phối bị với siêu não ít nhất là của quốc gia cấp tám, khoản tiền này anh biết phải tốn bao nhiêu không?" Khóe miệng Bảo Bột nhếch lên, nói: "Đương nhiên, anh cùng có thể lựa chọn chiêu mộ một đám chiếc sĩ của quốc gia cấp thấp phối hợp với máy tính phụ trợ bình thường để điều khiển những khẩu pháo phù du này. Nhưng anh sẽ phát hiện, pháo phù du này cho dù nhiều hơn nữa cũng chẳng qua chỉ là pháo hôi mà thôi, hơn nữa còn là loại pháo hôi không kham nỗi một kích."
Phương Minh Nguy trầm mặc, hắn thừa nhận, những gì mà Bảo Bột nói quả thực có đạo lý. Chẳng trách giá của loại vũ khí này rẻ như vậy, hơn nữa hoạt động giây chuyền sản xuất chế tạo pháo phù du cũng rẻ tới mức khiến người ta kinh thán.
Còn nữa, khi nghe thấy hắn một lần mua một trăm bộ dây chuyền sản xuất như thế này, ánh mắt mà người bán nhìn hắn giống như là đang nhìn một tên ngu ngốc vậy.
Từ các loại hiện tượng này có thể chứng minh một chuyện, đó chính là món vũ khí này quả thực có nhược điểm trí mạng.
Có điều những nhược điểm này đối với Phương Minh Nguy mà nói thì hoàn toàn có thể bỏ qua không cần tính đến. Đối với một người có vương miện và năm mươi vạn linh hồn mà nói, tính giới của loại vũ khí này tuyệt đối là cần thiết và thích hợp với hắn nhất.
Mỉm cười, Phương Minh Nguy nói: "Bảo Bột đại sư, đã tạ hảo ý và lời nhắc nhở của anh, nhưng tôi đối với loại vũ khí này lại có hứng thú rất đậm, nếu như có thể, tôi hi vọng anh có thể giúp tôi một việc."
"Việc gì, Phương đại sư cứ nói đi."
Phương Minh Nguy mỉm cười, nói: "Một trăm bộ dây chuyền sản xuất pháo phù dung tôi vừa mua, xin nhờ anh giúp tôi đưa về Thiên Bằng tinh của đế quốc Nữu Mạn."
"Một trăm bộ?" Bảo Bột suýt nữa thì thốt lên kinh ngạc, gã nhìn Phương Minh Nguy, bất lực lắc đầu, thầm nghi thôi bỏ đi, loại sự tình này mình không cần phái nhúng tay vào nữa.
Sau khi hai người quay về, Phương Minh Nguy lập tức đề xuất cáo từ với ba anh em Đường Ân.
Bởi vì lần này trong sở giao dịch ngầm, Phương Minh Nguy có được một khẩu pháo năng lượng khắc chú ngữ, cho nên tính tích cực của hắn bị huy động một cách triệt để.
Hắn nóng lòng muốn quay về Thiên Bằng tinh sau đó ở đấy tìm một nơi để nghiên cứu xem đạo chú ngữ này rốt cuộc là đại biểu cho cái gì.
Cho nên mới không để ý tới sự giữ lại của anh em Đường Ân, nằng nặc muốn quay về Thiên Bằng tĩnh
Anh em Đường Ân bất lực, chỉ đành chuẩn bị cho hắn một chiếc phi thuyền tốt nhất. Phương Minh Nguy do dự một lát, vẫn không nói rõ mình kỳ thực là đại sư tinh thần hệ.
Có điều, đúng vào lúc hắn định đi thì một bức điện khiến hắn phải ở
lại.
Bởi vì một trăm bộ dây chuyền sản xuất pháo phù dung mà hắn mua đã được vận ra, hơn nữa có thể trong vòng một ngày đã tới Nghi Linh Hà Nha.
Phương Minh Nguy nhận được tin tức này sau khi suy đi tính lại, cuối cùng cũng quyết định tạm hoãn rời đi, mà đợi chỗ thiết bị này tới rồi mới cùng nhau quay về.
Đám Đường Ân sau khi biết Phương Minh Nguy mua chỗ pháo Phù Dung này, cũng ngơ ngác nhìn nhau, mang một thái độ vô cùng cẩn thận đối với việc này.
Trong vòng hai tiếng trời, Bảo Bột thân là địa đầu xà ở nơi này cuối cùng cũng nghe ngóng được lai lịch của chỗ pháo phù dung này.
Kỳ thực đây là một sản phẩm thất bại do một nhà buôn quân hỏa trong cảnh nội liên minh. Do truy cầu hỏa lực và giá thành quá mức, dẫn tới loại vũ khí này hoàn toàn mất đi giá trị thực dụng, sau hơn vạn chiếc của loạt sản xuất đầu tiên, liền triệt để dừng sản xuất.
Mà càng xảo hợp hơn là, dây chuyền sản xuất của chỗ pháo phù dụng này kỳ thực chỉ có một trăm bộ mà thôi. Cũng chính là nói, Phương Minh Nguy đã mua hết tất cả toàn bộ hàng tồn của nhà buôn quân hòa đó.
Có thể bán hết được đống này, thực sự là nằm ngoài ý liệu của nhà buôn quân hỏa đó, cho nên hắn mới lập tức chất lên thuyền rồi chở đến ngay, sợ Phương Minh Nguy trả hàng.
Sau khi Phương Minh Nguy biết được tin này, phân ứng đầu tiên chính là xin Bảo Bột thay mình truyền đạt ý tứ, bảo nhà buôn quân hòa đó chuyển nhượng cho mình một vạn khẩu pháo phù dung đã chế tạo cho mình.
Đối với yêu cầu này, đối phương thậm chí ngay cả dục vọng đầy giá lên một phần cũng không có mà lập tức đồng ý ngay.
Thế là, sau một ngày, chỗ pháo phù dung và một trăm bộ dây chuyền sản xuất đã được vận tới Nghi Linh Hà Nhã, người phụ trách vận chuyển thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Phương Minh Nguy khó tránh khỏi có vẻ kỳ quái.
Có điều Phương Minh Nguy mặc kệ họ nghĩ gì, trong mắt hắn, chỉ cần là vũ khí thích hợp nhất với mình thì mới là mạnh nhất.
Có lẽ đối với quân nhân chính quy hoặc là đại gia tộc mà nói, pháo phù du kỳ thực là một loại sản phẩm giống như gân gà, nhưng đối với hắn mà nói, pháo phù du lại là một loại vũ khí cực mạnh đủ để càn quét thiên hạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]