Ở trong thành trấn bị bỏ hoang này nghi một ngày, cho tới khi lực lượng tinh thần hoàn toàn khôi phục mới ra ngoài dạo chơi.
Phương Minh Nguy từng tặng cho người canh giữ một phần hậu lễ, cho hắn có quyền hạn ở lại nơi này một năm.
Đã như vậy, Phương Minh Nguy cũng không gấp rời đi. Kỳ thực, đối với Phương Minh Nguy có Mạc Ly mà nói, cho dù là lúc đi ra cũng có thể lặng lẽ lèn vào. Đương nhiên, đi đi lại lại cùng có chút phiền phức, cho nên trước khi chưa hết thời gian, thôi thì cứ sống ở đây đi.
Thong dong đi trên đường, Phương Minh Nguy chỉ đội vương miện chứ không mặc cơ giáp, cũng không lấy ra xe phòng. Tuy quái thú ở đây rất nhiều, nhưng với năng lực cảm ứng của hắn, tuyệt đối sẽ không có khả năng bị đánh lén.
Trên đường, vòng qua hai bầy quái thú không phải là vô cùng cường đại, bởi vì căn cứ theo sự nhắc nhở của vương miện, trong hai bầy quái thú này không có thú bảo, cho nên Phương Minh Nguy cũng lười chẳng muốn tìm chúng khai đao.
Đột nhiên, trong vương miện truyền ra một loại cảm giác quen thuộc, tựa hồ như đang kêu gọi sự chú ý của hắn vậy.
Phương Minh Nguy ngấn ra, vội vàng tỏa lực lượng tinh thần, tìm kiếm ở xung quanh cả nửa ngày, trừ mấy con côn trùng ra, ngay cả bóng quỷ cũng không có.
Hắn kinh ngạc trong lòng, biết vương miện tuyệt đối sẽ không tự dưng rên rĩ, đã tìm tới mình khẳng định là có chuyện xảy ra. Chỉ là hắn đối với năng lực cảm ứng của mình cũng có lòng tin nhất định đặc biệt là sau khi dung hòa hai loại lực trường, loại năng lực cảm ứng cường đại đó ngay cả Bản Phi Tạp có lực lượng tinh thần cấp mười tám cũng đừng hòng theo kịp.
Lại tìm kiếm thêm một lượt, cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì, hơn nữa giác quan thứ sau cũng không hề có ý cánh báo.
Trong lòng càng lúc càng hiếu kỳ, suy nghĩ một lát, Phương Minh Nguy phóng chiếc xe phòng ra, đưa một linh hồn cấp mười lăm vào trong xe. Đồng thời phóng ra một trăm chiếc cơ giáp có thể thu nhỏ do quốc gia văn minh cấp bảy chế tạo. Tuy thực lực của loại cơ giáp này không thể nào sánh bằng cơ giáp đinh cấp, nhưng cũng chỉ có cao thủ cấp mười lăm mới có thể triệt để phát huy uy lực của nó.
Có hai tầng phòng hộ này, cho dù gần đây có thứ gì muốn đánh lén, nhất thời nửa khắc cũng đừng hòng đột phát được phòng tuyến của hắn.
Đương nhiên, nếu như gặp con rắn lớn trong núi đó vậy thì những cơ giáp này có lôi hết ra cũng chẳng có chút tác dụng nào. Nhưng Phương Minh Nguy tự cho rằng vận khí của mình luôn luôn không tồi, tuyệt đối sẽ không xui xèo như vậy. Cho nên sau khi hắn an bài xong tất cả, vội vàng lên xe phòng, truyền lực lượng tinh thần và trong vương miện.
Thông qua chỉ dẫn của vương miện, ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy đi tới một địa phương vô cùng quen thuộc.
Một tòa hành chính tinh hèo lánh, vô số cơ giáp đang bận rộn tiến hành cải tạo cơ địa. Trong những cơ giáp này chiến hạm thủ vệ trên không trung không có một người sống nào. Phụ trách điều khiển chúng là mấy van linh hồn.
Một trăm năm vệ tinh của hành chính từ đó dựa vào một chiến hạm to lớn vô cùng, chính là một trong hai chiếc chiến hạm cấp Thắng Lợi của Phương Minh Nguy.
Nhìn thấy cảnh này Phương Minh Nguy mới biết rằng hạm đội mà mình an bài cuối cùng cũng về tới căn cứ.
Khi Phương Minh Nguy đột phá tinh thần hệ cấp mười lăm, hắn đã an bài một chiếc chiến hạm cấp Tháng Lợi đi tới căn cứ Khoa Tư Tháp.
Hắn sở dĩ phái chiếc chiến hạm này đi, kỳ thực là để vận chuyến một vật, đó là thi thể của con quái thú bốn sừng đã thu thập được trong lúc đại chiến với bầy quái thú ngày trước.
Phương Minh Nguy rất coi trọng thực lực của con quái thủ bốn sừng này, đặc biệt là loại tia sáng màu vàng ở bên ngoài cơ thể nó. Càng khiến Phương Minh Nguy cảm thấy hiếu kỳ hơn là tuy vương miện đã nói rõ với hắn rằng bên trong cơ thể của con quái thú này có thú bảo, nhưng Phương Minh Nguy lại vẫn chưa mỗ cơ thể nó ra mà định làm cho nó sống lại.
Nhưng, muốn làm một con vật khổng lồ sống dậy không phải là chuyện đơn giản. Tuy trong vương miện còn không ít hồng vân, nhưng chút số lượng đó đối với con quái thú này mà nói thì không nghi ngờ gì nữa như muối bỏ bể.
Cho nên Phương Minh Nguy chỉ đành lựa chọn đưa con quái thú này tới đám hồng vân ở Khoa Tư Tháp, chỉ có trong hồng vân vô cùng vô tận ở đó mới có thể khiến cho tên gia hỏa này hấp thu đủ năng lượng.
Có điều, muốn vận chuyến nó đi cũng không phải là một chuyện đơn giản, bởi vì con quái thú này thực sự là quá lớn, cả nó mà xòe ra cùng phải dài tới tám ngàn mét, vượt xa độ dài của chiến hạm cấp Thanh Tùng.
Tuy trong tay Phương Minh Nguy có quái thú có thể biến to nhỏ, nhưng muốn để Mạc Ly biến to tới trình độ có thể bọc được cự thú này cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Hơn nữa chủ yếu hơn là, cho dù Mặc Ly có thể ôm con quái thú này vào trong thì cũng đừng hòng tiến hành được không gian truyền tống.
Dầu sao truyền tống một quả cầu to một mét và truyền tống một quả cầu to tám ngàn mét hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Ti lệ tiêu hao năng lượng là hoàn toàn khác nhau. Tuy Phương Minh Nguy chưa thử, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cùng hiểu, khẳng định là nằm ngoài
phạm vi năng lực của Mạc Ly.
Mà sau cùng, Phương Minh Nguy chỉ có thể lựa chọn biện pháp để chiến hạm cấp Thắng Lợi phụ trách vận chuyền.
May mà lúc đó hắn đã thành công tiến giai thành đại sư tinh thần hệ, hơn nữa còn thuận tay thu được hơn sáu mươi linh hồn đinh cấp, mà điều khiển chiếc chiến hạm cấp Tháng Lợi thiếu một nửa lớn hệ thống vũ khí này thì chỉ cần một linh hồn đinh cấp là thừa rồi.
Thế là, Phương Minh Nguy sau khi thử đưa hai linh hồn đĩnh cấp vào chiến hạm cấp Thắng Lợi rồi cho nó lên đường. Do đây là lần đầu tiên chiếc phi thuyền này phi hành không người lái, cho nên Phương Minh Nguy một mực nơm nớp lo sợ xảy ra chiếc bất trắc, đến lúc đó thì đúng là khóc không ra nước mắt.
May mà, trải qua thời gian dài, nhờ tuyến đường hàng không bí mật, chiếc phi thuyền không người lái này cuối cùng cùng thuận lợi tới được căn cứ Khoa Tư Tháp.
Tuy lúc này Phương Minh Nguy cách lộ trình của căn cứ rất xa, nhưng có vương miện ở trong tay, hắn vẫn có thể điều khiển từ xa được.
Thông qua quan sát của linh hồn, Phương Minh Nguy có thể nhìn thấy thi thể quái thú bốn sừng được bảo tồn hoàn hảo nằm bất động trong thùng lạnh đặc chế. Đương nhiên, nó còn chưa sống lại mà động đậy được mới lạ.
Bên trong căn cứ Khoa Tư Tháp, đã có hơn vạn chiếc cơ giáp phi hành của quốc gia văn minh cấp năm, những chiếc cơ giáp này cho dù là ở trong vũ trụ cũng có thể phi hành.
Án chiếu theo mệnh lệnh của Phương Minh Nguy, hơn vạn cơ giáp bay lên, lấy cái tủ lạnh khổng lồ bên trong chiến hạm cấp Thắng Lợi ra, bay về trung tâm của tử địa. Xung quanh những chiếc cơ giáp này có hơn trăm chiếc chiến hạm cấp Thanh Tùng hô tống. Tất cả thiên thạch ở gần chúng đều bị chùm sáng năng lượng bán cho tan thành
Đương nhiên, trong tử địa còn có rất nhiều tia có hại, có thể xuyên thấu qua lồng phòng hộ của cơ giáp và chiến hạm, tạo thành thương hại ăn mòn cho máy móc.
Có điều, Phương Minh Nguy không định để cho những cơ giáp này tiến hành phi hành lâu trong hai nơi, cách làm hiện giờ chỉ có thể là kế tạm thời thôi.
Trên đường, bọn chúng không hề gặp phải hải tặc nào khác, bởi vì Phương Minh Nguy sớm đã thông qua Cơ Nặc hạ mệnh lệnh, tất cả phi thuyền xuất hiện trên tuyến hàng không này sẽ gặp phải sự đả kích nghiêm khắc nhất của căn cứ.
Với thực lực lúc này của căn cứ, quả thực có tư cách để nói câu này, hơn nữa sau khi chấp hành nghiêm ngặt, trên tuyến hàng không này quả thực không xuất hiện một chiếc phi thuyền hải tặc nào.
Rất nhanh, các cơ giáp đã tới được điểm nhảy thần bí, khiêng cái tủ lạnh khổng lồ bay vào.
Rầm một tiếng, vô số chùm sáng năng lượng bắn lên tủ lạnh, triệt để tiêu hủy cái thứ đắt tiền này.
Phương Minh Nguy sở dĩ làm vậy chính là vì không muốn lưa lại bất kỳ một dấu vết nào, đặc biệt là cái tù lạnh khiến người ta liên tưởng tới đủ thứ này càng tuyệt đối không thể lưu lại được.
Thân thể của quái thú bốn sừng cuối cùng cùng tiếp xúc với hồng vân, thoáng chốc, hồng vân vô cùng vô tận vào trong cơ thể nó, giống như là trong cơ thể nó có một xoáy sâu không ngừng tăng nhanh tốc độ.
Thương thế trên người quái thú đờ từng chút một ngay cả các sừng đã bị gãy của nó cũng bắt đầu mọc ra sừng mới.
Phương Minh Nguy kinh hỉ đan xen, trước đây quái thú này có đảm lượng và thực lực có thể đánh với chiến hạm cấp Thắng Lợi bán tàn tật, không biết sau khi nó sống lại thì sẽ tiến bộ tới mức nào, thật sự khiến người ta động lòng.
Năng lực cảm ứng bất chấp cự ly của vương miện quả thực là vô cùng huyền diệu, đúng vào lúc này, Phương Minh Nguy đã rồ ràng cảm ứng được trong mấy chục vạn linh hồn lại có không ít linh hồn cấp mười lăm đản sinh.
Tìm kiếm một lát, chỉ huy một linh hồn cấp mười lăm tiến vào trong cơ thế của quái thú.
Song, cường độ của linh hồn này rất rõ ràng không phù hợp với thân phận của quái thú, rất nhanh liền biến mất bên trong cơ thể của quái thú. Phương Minh Nguy thở dài bất lực, lại tìm trong các linh hồn một lượt, nhưng không phát hiện ra một linh hồn đĩnh cấp nào.
Chẳng qua nghĩ một lát thì thấy rằng linh hồn đỉnh cấp làm sao mà dễ đản sinh như vậy được. Nếu không phải là lần trước lúc Phương Minh Nguy để thăng lên cấp mười sáu, trên người tán phát ra khí tức năng lượng cường đại đến bất khả tư nghị thì làm sao có thể khiến nhiều linh hồn tiến giai như vậy.
Đang nghĩ xem có nên đưa linh hồn trên chiến hạm cấp Thắng Lợi vào trong cơ thề của quái thú hay không thì đột nhiên, Phương Minh Nguy lờ mờ có một loại cảm giác đó là linh hồn trong vương miện cùng có thể chuyển tới.
Do dự một lát, Phương Minh Nguy chọn ra một linh hồn đỉnh cấp, hạ lệnh cho nó tiến vào cơ thề của quái thú.
Một lát sau, chuyện khiến hắn vui mừng như điên đã xảy ra, linh hồn được chỉ định đột nhiên biến mất, đợi khi Phương Minh Nguy lại nắm được hành tung của nó thì nó đã chui vào trong cơ thể của quái thú rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]