Ở trong thành trấn bị bỏ hoang này nghi một ngày, cho tới khi lực lượng tinh thần hoàn toàn khôi phục mới ra ngoài dạo chơi.
Phương Minh Nguy từng tặng cho người canh giữ một phần hậu lễ, cho hắn có quyền hạn ở lại nơi này một năm.
Đã như vậy, Phương Minh Nguy cũng không gấp rời đi. Kỳ thực, đối với Phương Minh Nguy có Mạc Ly mà nói, cho dù là lúc đi ra cũng có thể lặng lẽ lèn vào. Đương nhiên, đi đi lại lại cùng có chút phiền phức, cho nên trước khi chưa hết thời gian, thôi thì cứ sống ở đây đi.
Thong dong đi trên đường, Phương Minh Nguy chỉ đội vương miện chứ không mặc cơ giáp, cũng không lấy ra xe phòng. Tuy quái thú ở đây rất nhiều, nhưng với năng lực cảm ứng của hắn, tuyệt đối sẽ không có khả năng bị đánh lén.
Trên đường, vòng qua hai bầy quái thú không phải là vô cùng cường đại, bởi vì căn cứ theo sự nhắc nhở của vương miện, trong hai bầy quái thú này không có thú bảo, cho nên Phương Minh Nguy cũng lười chẳng muốn tìm chúng khai đao.
Đột nhiên, trong vương miện truyền ra một loại cảm giác quen thuộc, tựa hồ như đang kêu gọi sự chú ý của hắn vậy.
Phương Minh Nguy ngấn ra, vội vàng tỏa lực lượng tinh thần, tìm kiếm ở xung quanh cả nửa ngày, trừ mấy con côn trùng ra, ngay cả bóng quỷ cũng không có.
Hắn kinh ngạc trong lòng, biết vương miện tuyệt đối sẽ không tự dưng rên rĩ, đã tìm tới mình khẳng định là có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1968556/quyen-6-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.