Phương Minh Nguy lặng lẽ ngồi sang một bên, ngay cả hô hấp cũng thả cực chậm, như có như không, tựa hồ như cảnh giới không tịch vậy.
Song, không có bất kỳ ai nhìn ra được, trong lòng Phương Minh Nguy lúc này lại dâng trào cảm xúc, vô số ý nghĩ đang xoay chuyển không ngừng ở trong đầu hán.
Chú ngữ, không ngờ là chú ngữ. Trong vũ trụ này, trừ hắn ra, không ngờ còn có người hiểu chú ngữ, hơn nữa còn là phát hiện ra trong di tích của quốc gia cấp mười.
Chuyện này khiến hắn rất kích động, thậm chí đã khiến hắn có một loại cảm giác run rẩy.
Từ trước tới giờ, Phương Minh Nguy có thể siêu hơn người ta một bậc, chỗ dựa lớn nhất chính là có thể khống chế linh hồn và những chú ngữ thần bí đó. Nếu như có một ngày, những chú ngữ này được công khai ra, khiến tất cả đại sư tinh thần hệ đều hiểu được, vậy thì ưu thế của hắn sẽ biến mất hoàn toàn.
Vào thời khắc này, trong lòng hắn đầy mâu thuẫn, có nên chủ động để xuất theo họ tiến vào trong thông đạo thần bí xem thử không?
Một lúc sau, Phương Minh Nguy thở dài một hơi, tinh lại từ trong cảnh giới không tịch, thực ra là đưa ra quyết định đối với chuyện này. Phương Minh Nguy biết rằng, chỉ cần hắn để xuất cùng vào, đám người Bản Phi Tạp nhất định sẽ không cự tuyệt, nhưng từ đó về sau, mình cũng đừng hòng giành được tự do.
Chú ngữ tuy quan trọng, nhưng vì những chú ngữ không biết lai lịch này, không những phải mạo hiểm, hơn nữa còn mất đi sự tư do cả đời, đây là điều mà Phương Minh Nguy không thể nào chịu được. Thế là cuối cùng, hắn vẫn quyết định không đi theo xem náo nhiệt nữa.
Có điều, bản thân hắn không đi góp vui, không chứng tỏ là hắn bỏ đi cơ hội này.
Gật đầu với những người ở xung quanh, Phương Minh Nguy bắt đầu ngâm tụng đoạn chú ngữ cỗ quái đó.
Ánh mắt của mỗi người đều bắt đầu biến thành cấp thiết, bọn họ khẩn trương nhìn Phương Minh Nguy và mỗi một tia biến hóa của không gian.
Giọng nói của Phương Minh Nguy dần dần cao vút lên, thậm chí còn có chút bén nhọn, nhưng loại thanh âm này vang vọng bên trong cái hang nhỏ này lại khiến người ta có cảm giác kinh tâm động phách.
Sắc mặt của đám người Bản Phỉ Tạp trở nên ngưng trọng, đặc biệt là ba vị đại sư tinh thần hệ, đồng thời cảm thấy được cỗ lực lượng cường đại ẩn chứa trong đó, đạo thanh âm này tựa hồ như nổi liền với một loại năng lượng thần bí nào đó trong vũ trụ, khiến cho ảo cảnh ở xung quanh phát sinh một số thay đổi.
Đột nhiên, trên bức tường của đại sảnh tách ra một cái cái hang lớn, theo sự tăng rộng của cái hang đó, một luồng ánh sáng cực kỳ cường liệt đột nhiên chiểu vào.
Mắt của mọi người đều không khỏi híp lại, tuy người ở đây không có một ai là kẻ yếu, nhưng đột nhiên gặp phải ánh sáng mạnh, vẫn có chút không thích ứng được.
Song, vào lúc luồng sáng này chói mắt nhất thì không gian lại nổi lên một tia ba động quỷ dị.
Đạo năng lượng ba động này cực nhỏ, đặc biệt là dưới hoàn cảnh không gian phát sinh văn vẹo như lúc này, càng khiến người ta khó mà phát giác ra được.
Sắc mặt của Bản Phỉ Tạp đại sư lóe lên vé hoài nghi. Ông ta tựa hồ như bắt được sự biến hóa trong nháy mắt vừa rồi, nhưng vào lúc này, cho dù là ông ta cũng chỉ có thể coi sự biến hóa này là không gian biến dị trên một loại trình độ nào đó, chứ không liên tưởng tới gì khác.
Một giọt mồ hôi từ trên trán Phương Minh Nguy rơi xuống, hơn nữa còn có xu thể dần dần to ra.
Vừa rồi, khi Phương Minh Nguy vừa ngâm tụng vừa hạ lệnh cho Mạc Ly đang ở cách xa không biết bao nhiêu năm ánh sáng.
Thế là, quả cầu đó đột nhiên biến thành to, nuốt luôn béo muội ở bên cạnh, sau đó thi triển công năng truyền tống tới nơi này, nó chỉ dừng lại ở bên cạnh Phương Minh Nguy trong vòng một phần trăm giây, thậm chí ngay cả thân hình cũng không lộ ra, thì đã bị hắn sử dụng thuật thuấn di ném vào trong cánh cửa đó.
Sau khi Phương Minh Nguy phân tâm làm ra hành động này, suýt nữa thì không chịu nổi.
Đạo chú ngữ đó quả nhiên cường đại vô cùng, ngay cả không gian cũng có thể phát sinh vặn vẹo, nhưng sau khi sử dụng đạo chú ngữ đó, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy không còn lại được bao nhiêu, lại thêm phải phân tâm khống chế Mạc Ly, lúc này, quả thật có thể gọi là lao lực quá độ.
May mắn là Phương Minh Nguy cuối cùng vẫn kiên trì được, ngâm tụng hoàn chinh xong đoạn chú ngữ này.
Khi giọng nói của hắn từ từ dừng lại, trong không gian vẫn có vô số tiếng nói vang vọng, khiến mọi người trong lòng khó mà tự kiềm chế được.
Dần dần, không gian vặn vẹo bình tình lại, cánh cửa phóng ra quang mang vạn trượng này giống như là ánh sáng của thiên đường, tán phát ra khí tức bình hòa.
"Mỹ lệ quá." Bang Ny lầm bẩm.
Phương Minh Nguy rùng mình nếu như Khắc Lỵ Tư, hoặc là Viên Ninh nói câu đó, Phương Minh Nguy đương nhiên sẽ phụ họa mấy câu, nhưng là một nữ nhân già mấy trăm tuổi...
Tuy hắn biết rằng, trong sinh mệnh của người Khải Duyệt, Bang Ny chẳng qua chỉ tương đương với cô nương hai mươi tuổi của địa cầu, nhưng
trong lòng hắn vẫn không thể tìm được cái chung của hai bên.
"Bản Phi Tạp đại sư, cửa đã mở rồi."
"Đúng vậy, cửa đã mở rồi." Bản Phỉ Tạp gật đầu cảm kích với Phương Minh Nguy, nói: "Phương Minh Nguy đại sư, tôi đại biểu cho đế quốc Khải Duyệt biểu thị sự cảm kích lớn nhất đối với anh."
"A, ngài thật sự đã khách khí rồi." Phương Minh Nguy vội vàng nói.
Trên khuôn mặt già nua của Bản Phi Tạp hé ra một nụ cười: "Cửa lớn đã mở rồi, nếu như Phương đại sư không muốn đi cùng chúng tôi, vậy thì tùy thời có thể ly khai."
Phương Minh Nguy dạ một tiếng, chào hỏi mọi người rồi quay người
đi.
Trong lòng hắn không hề có ý tứ trách cứ Bản Phi Tạp đại sư, ngược lại còn vô cùng cảm kích sự bảo vệ tận tâm của ông ta.
Bởi vì hắn biết rằng, cửa lớn đã mở, vậy thì bọn họ nhất định sẽ có một loạt động tác, thời gian mình ở lại càng dai thì càng nguy hiểm.
Nói thực, hắn tin Bản Phỉ Tạp đại sư, tin tên quỷ bủn xỉn Khải Lực, cũng tin Khoa Tư Mạc. Nhưng đối với bọn thể thuật đại sư Thái Thản thì lai có lòng không tín nhiệm.
Cái này không liên quan gì đến tu luyện giữa hai hệ, thuần túy là một loại cảm giác đặc biệt, đặc biệt là hắn lờ mờ cảm ứng được mấy ánh mắt lăng lệ nhìn chằm chằm vào lưng hắn, loại cảm giác đó càng lúc càng cường liệt.
Chỉ là, khiến hắn cảm thấy vui mừng ra khi hắn bước ra khỏi đại sảnh đi vào trong cống ngầm, tập kích như trong dự liệu đà không xảy ra.
Thở hắt ra một hơi, lưng Phương Minh Nguy trong nháy mắt đã đẫm mồ hôi lạnh, đó là do dưới cỗ áp lực vừa rồi mà tủa ra.
Đi vào trong cống ngẩm, quay đầu lại nhìn, vẫn là giao lộ đan xen đó.
Do dự một lát, Phương Minh Nguy bước lên hai bước, án chiếu theo phương vị trong trí nhớ, đi tới vị trí trong đại sảnh, nhưng cảnh tượng ở trước mắt lại không có thay đổi gì, dõi mắt nhìn xung quanh, vẫn là thủy đạo bấn thiu đó.
Nếu như không phải là không thấy đám người Bản Phi Tạp, mà trong đầu hắn lại có thêm một đoạn chú ngữ, hắn thật sự cho rằng cảnh tượng vừa rồi chỉ là nằm mơ.
Hơi lắc đầu, đột nhiên phát giác đầu óc có chút choáng váng, hắn vội vàng ngồi xuống, sau khi nghĩ ngơi một lúc lâu, mới tính là hồi phục.
Trong lòng thầm kinh hãi, lực lượng tinh thần hao phí vì đạo chú ngữ đó quả thực là quá lớn. Đương nhiên, nếu như không phải hắn còn phân tâm khống chế Mạc Lỵ, cũng tuyệt đối không mệt đến vậy.
Cơ hồ như là đồng thời, trong đại sánh không không gian thần bí đó cũng phát sinh một cuộc cãi vã nhó, có lè không đến nổi là cãi vã, bởi vì song phương đối thoại không ở địa vị bình đẳng.
"Bản Phỉ Tạp lão sư, ngài cứ vậy thả cho hắn đi ư?" Thái Thản kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, không thả hắn đi thì ngươi còn định làm gì?"
"Cái này." sắc mặt của Thái Thản tướng quân đỏ lên, nói: "Bản Phỉ Tạp lão sư, hành động lần này của chúng ta rất cơ mật, không thể để cho người ngoài biết được."
"Phương Minh Nguy không phải là người ngoài, hắn là đệ tử của Vương Tự Cường." Hai mắt của Bản Phi Tạp đại sư trợn lên, trong giọng nói già nua mang theo một tia trách cứ: "Chẳng lè ngươi cho rằng Vương Tự Cường sẽ gây bất lợi cho chúng ta?"
Thái Thản tướng quân vội vàng cúi đầu, nói: "Vương Tự Cường đại sư là đệ tử của ngài, đương nhiên sẽ không gây bất lợi cho ngài rồi."
"Đã là vậy thì được rồi." Bản Phỉ Tạp đột nhiên thở dài: "Các ngươi cũng thấy thiên phú của hắn rồi đấy, mà có thể mở được cánh cửa này, theo như ta biết, trước mắt cũng chỉ có một mình hắn mà thôi. Mà chúng ta thì lại không thể đảm bảo, một lần tiến vào là có thể đạt được mục đích."
Thái Thản lầm bầm: "Chỉ cần kéo hắn vào đội ngũ, chúng ta có thể tiến vào vô số lần."
Bản Phi Tạp bật cười: "Kéo hắn vào đội ngũ, nếu như hắn không chịu?"
"Hắn là người thông minh nhìn thấy thực lực của chúng ta, sẽ không làm vậy đâu."
"Đúng vậy, hắn quả thực không thể cự tuyệt." Bản Phỉ Tạp đột nhiên người nói: "Thể nhưng trong lòng hắn sẽ sẽ có khó chịu, trong quan hệ với Khải Duyệt chúng ta sẽ có vết rạn, mà ta thì lại không muốn tạo nên dạng địch nhân này cho quốc gia."
Sắc mặt của Thái Thản hơi đỏ lên, nói: "Bản Phỉ Tạp đại sư, tuy hắn rất lợi hại, cũng rất trẻ tuổi, nhưng hắn chỉ có một mình."
"Một mình thì sao? Nếu như có một ngày, hắn sẽ đột phá cấp hai mươi, ngươi liệu có còn nghĩ vậy không?"
"Đột phá cấp hai mươi? Đó là điều không thể." Bang Ny kinh hô: "Lão sư, chẳng lè hắn thật sự có khả năng đó?"
"Ta cũng không biết, có điều, hắn có lẽ là người có khả năng nhất trong bao nhiêu năm nay."
Nói xong, Bản Phỉ Tạp đại sư quay người, dẫn đầu tiến vào trong cánh cửa ánh sáng, đám người Khoa Tư Mạc và Thái Thán ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng cũng lần lượt đi lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]