Mọi người không hẹn mà cùng hít sâu một hơi, tuy từ sau khi hành động tru sát đại xà của các đại sư nước cộng hòa Lợi Tư Mạn thất bại, liền có lời đồn rằng trong cơ thể của con rắn lớn đó khẳng định có thú bảo.
Nhưng lời đồn chung quy vẫn là lời đồn chứ không có bất kỳ chứng cứ nào. Cho nên, khi Phương Minh Nguy khẳng định chắc như đinh đóng cột, trong lòng mọi người đều dâng lên cảm giác kỳ dị.
Loại năng lực này đúng là quá hữu dụng, nếu như mình có nó...
Trừ Bản Phi Tạp đại sư ra, trong mắt những người còn lại đều lờ mờ lộ ra một ánh sáng nóng bòng.
Phương Minh Nguy thầm kinh hãi trong lòng, hắn đột nhiên có một loại dự cảm, mình không nên biểu diễn ra loại bản lĩnh có thể tìm thấy thú bảo ở trước mặt mọi người. Có điều chuyện đã tới nước này, cho dù có hối hận thì cũng đã muộn, hắn vừa hạ quyết tâm sau này hành sự nhất định phải cẩn thận vừa chuyến động vô số ý nghĩ ở trong đầu xem có nên tìm cơ hội thoát thân hay không?
Chỉ là, với năng lực của hắn thoát thân thì không khó, chỉ cần có quái thú Mạc Ly ở đây, muốn giữ hắn lai căn bản là nói suông. Nhưng vẫn để là chạy được hòa thượng chứ không chạy được miếu. Đám người Khoa Tư Mạc biết rõ gốc rễ của mình nếu tới Nữu Mạn hoặc là liên minh địa cầu để gây phiền phức thì nên ứng phó thế nào mới tốt?
Đúng vào lúc ánh mắt của mọi người đang lấp lánh thì Bản Phỉ Tạp đại sư đột nhiên ho khan một tiếng, chỉ vào Phương Minh Nguy, nói nhỏ: "Anh ta là bạn của chúng ta." Nói xong lại nhắm mắt lại, giống như là chưa hề nói gì vậy.
Anh em Khoa Tư Mạc và Bang Ny như tinh mộng, cúi đầu xuống, trong lòng không có bất kỳ ý đồ gì với hắn nữa.
Phương Minh Nguy thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn phát hiện từ sau khi Bản Phi Tạp đại sư nói câu này, bầu không khí ở trong xe lập tức thay đổi, mà ánh mắt của ba người Khoa Tư Mạc nhìn về phía hắn cũng biến thành thẳng thắn thành khẩn.
Cái khác thì không dám nói, nhưng phán đoán về ánh mắt của người khác thì Phương Minh Nguy lại nắm chắc mười phần. Có trời mới biết được loại năng lực này là từ đâu ra, có lè là kinh nghiệm tử linh truyền thừa vô số năm.
"Phương đại sư, cảm giác của anh thực sự là quá đáng sợ." Khoa Tư Mạc nghiêm mặt nói: "Có điều loại cảm giác này vẫn nên giấu đi, đừng để người khác biết được là tốt nhất."
"Vâng, đã tạ sự chỉ điểm của Khoa Tư Mạc đại sư." Phương Minh Nguy cúi đầu xuống, cung kính nói. Đã biết mấy người này không còn có chủ ý với mình thái độ của Phương Minh Nguy tự nhiên cũng thành khẩn hơn nhiều.
Bang Ny nhận lấy thú bảo, tháo thanh kiếm laser tạo hình khác lạ đeo ở hông xuống, nói: "Phương đại sư, trên tay anh hình như không có vũ khí thích hợp, thanh kiếm laser này tặng cho anh."
"Cái này..."
Trong đôi mắt màu lam của Bang Ny đầy vẻ tươi cười, nói: "Kỳ thực dùng một thanh kiếm laser để đối lấy một viên thú bảo, tôi đã chiếm được tiện nghi lớn rồi, cho nên xin anh hãy thu nhận."
Phương Minh Nguy do dự một lát rồi không chối từ nữa. Nói thực, hắn quả thực rất thích thanh kiếm laser có thể nén lại này. Có điều, hắn cũng lấy ra một viên thú bảo nữa, giao cho Bang Ny, nói: "Bang Ny tiểu thư, viên thú bảo thứ hai này xin cô giao cho các vị đại sư ở bên ngoài đi. Dầu sao thì những quái thú này cũng là do họ đánh chết, mà tôi chẳng qua là chiếm chút tiện nghi thôi."
Bang Ny lắc đầu, nói: "Phương Minh Nguy đại sư, nếu như không phải là ngài phát hiện ra trong cơ thể những con quái thú này có thú bảo, chúng tôi căn bản không thể nào ngờ tới được. Cho nên, phần lễ vật này chúng tôi không thể nhận."
Phương Minh Nguy cười ha ha, nói: "Bang Ny tiếu thư, chẳng lẽ cô quên rồi à, đối với tôi mà nói, muốn thu hoạch một thú bảo kỳ thực không phải là chuyện khó."
Nói xong, hắn lại giao ba viên thủ bảo ra, phân biệt đưa cho Bản Phỉ Tạp đại sư và anh em Khoa Tư Mạc.
Bản Phỉ Tạp đại sư giỏi hiểu ý người khác, mỉm cười nhận lấy, nói: "Đã tạ Phương đại sư."
Nhìn thấy Bản Phỉ Tạp đại sư không chối từ mà nhận lấy, đám người Khoa Tư Mạc mới chịu thu nhận.
Tới đây, Phương Minh Nguy đã triệt để yên tâm rồi, hắn biết, lợi ích không thể chiếm một mình chỉ có khi mỗi người đều nhận được lợi ích thì trong lòng mới có thể được bình hành.
Tuy lần này không chỉ không giữ lại được thú bảo, nhưng kinh lịch lần này đối với hắn mà nói lại là một bài học đắt giá, học phí chỉ mất một sổ thú bảo, hắn cam tâm tình nguyện.
Bang Ny nhận lấy thú bảo, nhắc nhở đầy thiện ý: "Phương Minh Nguy đại sư, nếu như sau này anh gặp người có kiếm laser trên người, tốt nhất đừng mở miệng hỏi người ta."
"Vì sao?" Phương Minh Nguy lập tức nhớ tới khi mình hỏi mượn kiếm, Thái Thản liền có vẻ mặt rất khó coi.
"Đối với người Khải Duyệt chúng tôi mà nói, kiếm laser chính là sinh mạng thứ hai của mình trừ huynh đệ đồng sinh cộng tử ra, anh nói xem tính mệnh có thể tùy tiện cho người khác mượn được không?"
Phương Minh Nguy kinh ngạc há hốc cả miệng, thì ra còn có quy củ có quái này, có điều hắn hoài nghi nhìn Bang Ny, vậy sao vị tiểu thư này lại cho mình mượn kiếm nhi.
Bang Ny mỉm cười, nói: "Quy củ này chỉ hữu dụng với đàn ông thôi."
Phương Minh Nguy cảm kích gật đầu với cô ta, xem ra sau này phải tìm hiểu thêm về lễ tiết của nước khác.
Tốc độ của xe phòng tuy cực nhanh, hơn nữa lộ tuyến cũng được trải qua nhiều lần thăm dò mới quyết định nhưng bọn họ vẫn đi mất gần một ngày mới tới nơi.
Đương nhiên, đây là bởi vì bọn họ không lựa chọn phi hành trên cao, sở dì không làm vậy là bởi vì Thái Thản tướng quân đã nói, ở đây tiến hành phi hành trên cao, là một chuyện vô cùng nguy hiểm, cũng là một chuyện rất dễ gây chú ý. Mà chuyến đi này của họ phải cực kỳ bí mật, cho nên mới đành hi sinh một chút thời gian.
May mà mọi người ở trong xe đều là nhân vật cấp đại sư, chút lữ đồ này đối với họ mà nói không tạo thành bất kỳ sự khốn nhiễu nào. Đợi khi tới trạm dừng, tất cả mọi người đều tinh thần dồi dào.
Nơi này là một thành trấn bỏ hoang, kiến trúc loang lố tự hồ như tự thuật sự vô tình của thời gian. Có điều dù hoang vu như vậy, nhưng những kiến trúc này vẫn không sụp đố, từ đó có thể thấy được sự chắc chắn của thành trấn này.
Thái Thản vung tay, chiếc xe phòng lập tức có lại thành nhỏ như lòng bàn tay, Phương Minh Nguy có chút hâm mộ nhìn sang, sau này cũng phải kiếm một cái dễ chơi mới được.
Quả thực, ở trong thân phận giới chỉ của hắn, có hơn trăm loại cơ giáp, thậm chí ngay cả chiến hạm có thể thu nhỏ cùng có, nhưng lại không có xe phòng có thể thu nhỏ.
Ánh mắt không chút che giấu của hắn bị Bản Phỉ Tạp nhìn thấy, vị lão nhân gia này nói khẽ một câu, tuy Thái Thản có chút do dự, nhưng vẫn đưa cái xe phòng nhỏ này cho Phương Minh Nguy.
Bang Ny nhìn thấy vẻ không nỡ của Thái Thản, thế là lấy ra hai viên thú bảo, nói rằng là lễ vật Phương Minh Nguy tặng cho họ.
Thoáng chốc trên mặt các vị đại sư đồng thời đầy vẻ vui mừng, có điều Thái Thản cao to đó thì lại do dự, nói: "Hai viên thú bảo đỗi lấy một cái xe phòng, chúng ta chiếm quá nhiều tiện nghi rồi." Nói xong, gã quay người lại, thì thầm mấy câu với mọi người, những người đó lập tức lấy ra mười loại vũ khi có thể thu nhỏ khác nhau.
Đưa những thứ này đến trước mặt Phương Minh Nguy, trên mặt Thái Thản có vẻ đỏ ửng hưng phấn, nói: "Phương đại sư, tuy giá trị của những thứ này không bằng thú bảo, nhưng là một chút tâm ý của chúng tôi, xin ngài nhận lấy."
Phương Minh Nguy mĩm cười nhận lấy, thuận miệng hỏi: "Đã tạ Thái Thản tướng quân, những thứ này là gì vậy?"
"Đây là một từ quỹ pháo siêu cấp dùng một lần, trong mỗi khấu pháo đều có mười quả đạn pháo, có thể cùng lúc phát xạ, cũng có thể phát xạ lần lượt. Uy lực của chúng cường đại, cho dù là lồng phòng hộ của chiến hạm cấp Thắng Lợi cũng không thể nào hoàn toàn để kháng được." Trong giọng nói của Thái Thản có một tia đắc ý, nói: "Đây là vũ khí khó lớn có thể thu nhỏ mới nhất mới được nước tôi nghiên cứu và chế tạo ra, có điều uy lực lại không thua kém hàng lắp ráp tí nào."
Miệng Phương Minh Nguy há càng lúc càng to, hắn vô thức sờ sờ thân phận giới chỉ trong tay, không ngờ cái thứ không hề bắt mắt này lại là từ quỹ pháo siêu cấp uy lực vô cùng.
Đối với uy lực của vũ khí này, Phương Minh Nguy đã được thề hội. Có điều hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng, đế quốc Khải Duyệt lại có thể vũ khí cấp cơ địa của quốc gia cấp năm nén thành vũ khí tùy thân.
Vừa nghĩ tới vũ khí siêu cấp này có thể di động được, trong lòng Phương Minh Nguy bỗng nổi hàn khí, nếu có người mang theo loại vũ khí cấp bậc này tới Tạp Lý Mỗ bắn một quả thì sao nhi?
Phương Minh Nguy có thể khẳng định loại vũ khí có thể thu nhỏ này chắc chắn có thể dê dàng mang vào Tạp Lý Mỗ, hơn nữa trước khi đạn pháo được bán ra, khẳng định là thần không biết quỷ không hay.
Có điều hậu quả của một phát pháo này...
Phương Minh Nguy lau mồ hôi lạnh trên đầu, đế quốc Khải Duyệt không có gì làm à, sao lại làm nhỏ vũ khí cấp cơ địa này? Chẳng lê rắp tâm muốn thực hiện hoạt động khủng bố?
Mẹ nó, sau này nhìn thấy quốc gia nào không thuận mắt, vậy thì cứ chạy tới thủ đô của chúng lén lút bán một phát pháo.
Trong lòng Phương Minh Nguy lúc này vô cùng hài lòng vì mình đã đưa mấy viên thú bảo ra.
Có lẽ đối với bọn Thái Thản mà nói, giá trị của thú bảo lớn hơn những vũ khí này, nhưng đối với Phương Minh Nguy lúc này mà nói, giá trị của hai thứ lại hoàn toàn khác nhau.
Nhìn ra song phương đều cực kỳ hài lòng với lần trao đối vật phẩm này, Bản Phi Tạp cũng thầm lắc đầu, nói: "Chúng ta vào đi."
Dưới sự dẫn đường của Thái Thản, bọn họ đi vào một căn phòng đã sập một nửa ở trong trấn, cũng không biết Thán Thản ấn cơ quan gì mà một thông đạo màu đen xuất hiện.
"Nơi này là động khẩu thông với thủy đạo dưới lòng đất, khi tiến vào xin đeo mặt nạ."
Bang Ny đưa một thứ mềm mềm tới, Phương Minh Nguy học theo bộ dạng của họ đeo lên mặt, lập tức cảm thấy trên mặt có thêm một thứ mềm mềm mỏng như cánh ve.
Sau khi đeo lên mặt, không những không ánh hưởng tới thị lực và thính giác của con người, ngược lại lúc hô hấp, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Thân hình cao to của Thái Thải rùn xuống, chui xuống thủy đạo đầu tiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]