Chương trước
Chương sau
Nhìn Phương Minh Nguy với thần sắc có quái, Bang Ny từ trong ánh mắt Phương Minh Nguy không thấy vẻ giễu cợt, lúc này mới biết Phương Minh Nguy không hề thừa cơ châm chọc mình.

Cô ta thở dài một tiếng, nói: "So với Phương Minh Nguy đại sư, e rằng tất cả thiên tài trong vũ trụ này đều không xứng được gọi là thiên tài."

Phương Minh Nguy cười ha ha, thầm nghĩ thiên tài thì để làm cái rắm gì, chẳng phải là một câu nói của các ngươi, ta đây phải có cẳng chạy tới giúp đỡ ư, duy có nắm thực lực trong tay mới là thứ thật sự hữu dụng.

Bang Ny suy nghĩ một lát rồi nói: "Gia tộc La Phu Nhĩ chúng tôi ở trong Khải Duyệt cũng là một trong những đại thế gia tiếng tăm lẫy lừng, để giúp tôi mau chóng để thăng thực lực, trong quá trình tu luyện của tôi, gia tộc không những phí rất nhiều tiền để mua dược liệu quý giá, còn đặc biệt trang bị cho tôi một viên thú bảo, nếu không tôi cùng tuyệt đối không thể tấn cấp lên đại sư thể thuật hệ vào năm chín mươi hai tuổi."

"Chín mươi hai?" Phương Minh Nguy thốt lên kinh ngạc, rụt rè hỏi: "Xin hỏi tiễu thư năm nay được bao nhiêu cái xuân xanh?"

"Cái gì cơ?"

"Ý của tôi là, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Một trăm mười một."

"A." Chút kim diễm lúc ban đầu ở trong lòng Phương Minh Nguy đã hoàn toàn biến mất, mất cả nửa ngày thì ra người có vẻ ngoài như thiếu nữ xinh đẹp này không ngờ lại là một lão thái bà hơn một trăm tuổi.

Một khi nghĩ tới vẻ ngoài trung niên của công dân trăm tuổi bình thường trên địa cầu, trong lòng Phương Minh Nguy có chút khinh thường. Bà cho dù có đẹp đến mấy thì cũng đừng chinh kình dung mạo thành trẻ như thế này chứ, so với tuổi của mẹ tôi còn lớn hơn nhiều.

"Ha ha." Bản Phi Tạp đại sư đột nhiên bật người, tựa hồ như nghĩ ra một chuyện hết sức buồn cười.

"Lão sư, ngài cười gì vậy?" Khoa Tư Mạc nghi hoặc hỏi.

Bản Phi Tạp lắc đầu, nói với Phương Minh Nguy: "Phương Mình Nguy đại sư, anh chắc biết, tuổi thọ bình quân của đế quốc Khải Duyệt chúng tôi là một ngàn tuổi chứ."

Phương Minh Nguy ngây ra, vỗ vỗ đầu, xấu hổ đến nổi nói không lên

lời.

Hắn biết, chút tâm tư vừa rồi đã bị Bản Phỉ Tạp đại sư sành đời nhìn ra rồi.

Có điều nhận được sự nhắc nhở của vị lão nhân gia này, Phương Minh Nguy cũng nghĩ tới thân phận của người ta.

Bang Ny chính là công dân của đế quốc Khải Duyệt, quốc gia văn minh cấp bảy, đối với những người có thuốc khôi phục sinh mệnh cao cấp cùng với thực lực siêu nhiên này mà nói, chỉ cần không có gì bất trắc xảy ra, một ngàn tuổi là điều hết sức bình thường.

Đối với Bang Ny có tuổi thọ một ngàn năm mà nói, một trăm tuổi mới chỉ bước qua một phần mười nhân sinh mà thôi. Nếu như lấy thọ mệnh bình quân hai trăm năm của liên minh địa cầu mà nói, cô ta chẳng qua tương đương với một nữ hài khoảng hai mươi tuổi, có ngoại mạo mỹ lệ như thế này chẳng phải là một chuyện hết sức bình thường ư.

Trong lời thở dài một tiếng, xem ra mình vẫn chưa triệt để dung nhập vào trong văn minh cao đẳng, ở một số quan niệm và cách nhìn, quả thực vẫn hơi khác biệt với họ.

Nhìn Bang Ny đang nghi hoặc không hiểu, Phương Minh Nguy vội vàng đối chủ đề, hỏi: "Bang Ny tiểu thư, các vị đã không nhận ra tôi, vì sao còn muốn giữ tôi lại."

"Bởi vì chúng tôi hoài nghi anh là một gián điệp ngầm do quốc gia nào đó phái tới."

"Gián điệp ngầm ư?"

"Đúng vậy." Khoa Tư Mạc tiếp nhận chù đề, nói: "Chuyện hôm nay đối với quốc gia chúng tôi mà nói là một việc vô cùng quan trọng, cho nên chúng tôi mới phải vô cùng cẩn thận."

Phương Minh Nguy trong lòng khẽ động, hỏi: "Nói vậy, trước khi các vị làm việc này đã để lộ phong thanh rồi?"

Mấy người hơi biến sắc, Bản Phỉ Tạp chậm rãi lắc đầu, nói: "Chắc là không đâu, bởi vì chuyện này ở trong nước tôi chỉ có vài người biết, cho dù là Bang Ny cũng trước khi xuất phát mới biết được là tới nơi này để làm gì."

Tuy Phương Minh Nguy rất muốn hỏi tiếp xem họ rốt cuộc vì sao muốn mở cách cửa này, nhưng thấy vẻ mặt ngưng trọng của mọi người, lại không tiện hỏi tiếp.

Trong lúc đang nói chuyện, đột nhiên xe phòng hơi chấn động nhẹ, mấy người không khỏi trao đối ánh mắt kinh ngạc.

Chiếc xe phòng này là bảo bối quân dụng đặc chế, hệ thống phòng chẩn động ở bên trong rất cao, người ngồi trên xe trên cơ bản là không thể nào cảm nhận được sự chấn động của xe.

Bản Phỉ Tạp ấn một cái nút ở trong xe, một vách tường xe đột nhiên sáng lên.

Mọi người nhìn vào mới biết thì ra xe phòng đã bị mấy chục con quái thú tám chân vây lấy rồi. Tuy không biết những tên gia hòa này vì sao lại phát động tấn công đối với xe phòng, nhưng nhìn bộ dạng khí thế hùng hố của chúng, tựa hồ như không dễ chơi.

"Thái Thản, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bản Phỉ Tạp lão sư, ngài yên tâm đi." Một giọng nói thô hào truyền ra: "Xe phòng của chúng ta tiến vào một lãnh địa của quái thú tám chân, cho nên mới dẫn tới sự vây công của chúng."

Khải Lực nhíu mày, nói: "Không phải trước khi đi đã dò đường rồi ư, sao lại đột nhiên xông vào lãnh địa của quái thú."

"Chúng tôi không thể dừng ở nơi này quá lâu, việc dò đường lại được tiến hành một tháng trước, lúc đó quái thú ở đây đà bị chúng tôi thanh trừ rồi, đám quái thú tám chân này là gần đây mới tới." Thái Thản lớn tiếng giải thích.

"Được rồi, Thái Thản, tiêu diệt chúng đi." Khoa Tư Mạc nói khẽ.

"Yên tâm, Khoa Tư Mạc đại sư, cứ giao cho chúng tôi."

Vừa dứt lời, trong xe phòng lại bay ra năm cơ giáp, tốc độ của những cơ giáp này cực nhanh, đao quang trong tay không gì không phá hủy được, chỉ trong mấy cái hít thở ngắn ngủi, hơn hai mươi con quái thú tám chân đã toàn bộ bị diệt vong.

Phương Minh Nguy thấy hiếu kỳ, hỏi: "Bản Phi Tạp đại sư, bọn họ vì sao không dùng vũ khí trên xe? Vì mấy con quái thú này mà phải phái đại sư thể thuật hệ cấp mười sáu ra tay, hơi khoa trương rồi."

"Vũ khí trên xe phòng có uy lực quá lớn." Bản Phi Tạp cười cười giải thích: "Một khi sử dụng, động tĩnh sẽ không nhỏ, mà chúng ta lại không muốn gây chú ý."

Phương Minh Nguy nghe thấy Bản Phỉ Tạp nói ngoa vũ khí của trên xe, lập tức hai mắt sáng lên, hỏi: "Đại sư, hệ thống vũ khí trên xe thật sự mạnh vạy ư?"

Bản Phỉ Tạp do dự một chút rồi thận trọng nói: "Đúng vậy, quả thực là rất mạnh."

"Tốt quá, đợi chúng ta thám hiềm xong, có thể cho tôi mượn sử dụng không."

"Anh muốn mượn để làm gì?"

"Trên đường tôi tới đây, có một con quái thú, tôi muốn diệt nó."

Đám người Bản Phỉ Tạp cười thầm trong lòng, chẳng qua là một con quái thú nho nhỏ mà thôi, tùy tiện phái một người đi là giải quyết được rồi, còn cần gióng trống khua chiêng vậy sao.

"Phương Minh Nguy đại sư, rốt cuộc là dạng quái thú nào đã đắc tội với anh, chỉ cần phân phó một tiếng, chúng tôi sẽ giúp anh giải quyết."

"A, xin đã tạ." Phương Minh Nguy cảm kích nói: "Con quái thú này cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là một con rắn lớn mà thôi."

"Rắn lớn?"

"Đúng vậy, ở phương hướng mà tôi tới đây, có một tòa núi, trên đinh núi có một cái hang lớn, con rắn lớn này sống ở đó."

Đám người Bản Phi Tạp hít một hơi lạnh, bọn họ quay sang nhìn nhau, vẫn là Khoa Tư Mạc rụt rè hỏi: "Phương Minh Nguy đại sư, tòa núi mà anh nói có phải là nhìn từ bên ngoài thì giống như một cái hồ lô không?"

"Đúng vậy." Phương Minh Nguy kinh hỉ hỏi: "Ông biết tòa núi đó à?"

Khoa Tư Mạc cười khố: "Tôi đương nhiên là biết rồi, cũng biết thực lực của con rắn lớn đó rốt cuộc là như thế nào."

Phương Minh Nguy ngây ra, tựa hồ nhìn ra gì đó, hỏi: "Thực lực của con rắn lớn đó rất mạnh ư?"

Đám người Khoa Tư Mạc dùng một loại ánh mắt thương xót nhìn hắn, hỏi: "Phương Minh Nguy đại sư, anh chắc biết di tích này thuộc nước cộng hòa Lợi Tư Mạn cấp tám chứ."

"Vâng."

"Vậy thì anh chắc không biết, vào mấy chục năm trước, một thế gia lớn trong nước cộng hòa Lợi Tư Mạn tồ chức hơn ba mươi cao thủ cấp đại sư mang theo vũ khí công kích tiên tiến nhất để vây diệt con rắn đó."

Phương Minh Nguy hít một hơi lạnh, tuy Khoa Tư Mạc không nói tiếp, nhưng con rán đó vẫn còn sống, kết quả thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.

"Phương đại sư, anh đã gặp con rắn lớn đó rồi à?" Bang Ny hiếu kỳ hỏi.

"Đúng vậy, tôi đi qua tòa núi đó, thấy bên trong có một cái hang, thế là lên xem thử, phát hiện con rán lớn đó, rồi chém nó một cái."

Mọi người đồng thời trợn trừng mắt lên, trong ánh mắt nhìn vào Phương Minh Nguy tràn ngập vẻ quỷ dị.

"Phương đại sư, anh còn sống thì đúng là vạn hạnh."

Phương Minh Nguy cười thẹn thùng, nói: "Con rắn lớn đó đang ngủ, mà tôi chém một cái là chuồn luôn, cho nên..."

Khoa Tư Mạc khó khăn lắm mới hé được môi, nói: "Phương Minh Nguy đại sư, con rắn lớn đó đang ngứ, lại không chọc giận anh, anh vì sao lại muốn trêu vào nó?"

Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng: "Tôi chỉ là nổi lòng hiếu kỳ, nếu sớm biết được lai lịch của con rán đó, nói gì tôi cùng không dám chọc vào nó đâu."

Mọi người đều lắc đầu, đúng là không còn gì để nói về sự lỗ mãng của Phương Minh Nguy.

Phương Minh Nguy cũng bực bội trong lòng, chẳng lẽ tôi có thể nói cho các vị rằng kỳ thực tôi là nhám vào thú bảo bên trong cơ thề đại xà được ư? Một khi nghĩ tới thú bảo, ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy vô thức tiến vào giới chỉ thân phận của mình

Bởi vì tinh thần lạc ấn trên giới chỉ chính là của hắn, cho nên hắn dễ dàng chui vào được bên trong, hơn nữa còn liên hệ với vương miện trong giới chi.

Mà vừa liên hệ một cái, trong lòng chấn động, tựa hồ như có một loại cảm giác quen thuộc.

"Dừng xe, mau dừng xe." Phương Minh Nguy hét lớn.

"Cái gì?"

"Dừng xe, tôi muốn xuống."

"Phương đại sư, anh muốn là gì?"

"Tôi muốn, ài... ông trước tiên cứ dừng xe đi đã."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt để dừng lên người Bản Phỉ Tạp, chỉ thấy vị lão nhân gia này chậm rãi gật đầu, Khoa Tư Mạc mới hạ lệnh dừng xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.