Trở lại phòng của mình. Phương Minh Nguy đặt mông nằm xuống. Hắn vốn sống tình lặng, chỉ là mấy năm nay, cuộc sống của hắn có biến hóa nghiêng trời lệch đất, vô luận là người tiếp xúc, hay chuyện gặp được, đều là những chuyện không cách nào tưởng tượng.
Chậm rãi nhắm mắt lại, ở phía sau khuôn mặt của Khắc Lỵ Tư, hắn tựa như lại thấy được đôi mắt to biết nói của Phác Linh cùng Phác Xảo.
Lẳng lặng, không có một chút thanh âm, phảng phất ngay cả thời gian cũng đình chi.
Tâm linh của hắn tiến nhập một loại cảnh giới huyền diệu, tựa như từ khoảnh khắc hắn sinh ra, tất cả ký ức toàn bộ dâng lên, khiển cho hắn ôn lại một lần cuộc sống đặc sắc trong hơn hai mươi năm.
Bỗng nhiên, Phương Minh Nguy mở hai mắt ra, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ kiên định.
Bởi vì hắn hiểu rằng, tất cả những gì mà mình có, thật ra đều là bởi vì thực lực của bản thân hắn mà đến. Đã như vậy, hãy để cho thực lực của chính mình nâng cao một bước.
Tiếng chuông cửa vang lên, Phương Minh Nguy sử dụng thiết bị điều khiển mở ra, đi tới là Thi Nại Đức cùng Cơ Nặc.
Nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong mắt hai người bọn họ, Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi: “Hai người làm sao vậy?”
“Không sao?” Thi Nại Đức tiến lên ngồi ở bên giường hắn, đột nhiên hỏi: “Cậu hướng về phía Khắc Lỵ Tư cầu hôn?”
Phương Minh Nguy khẽ giật mình tin tức này tại sao truyền nhanh như vậy? Ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1968459/quyen-6-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.