Chương trước
Chương sau
Thi Nại Đức nhanh chóng đi đến chỗ của Phương Minh Nguy.

Tuy hắn đang chăm chỉ huấn luyện, nhưng khi nghe thấy là anh em về, vẫn lập tức chạy đến. Nhưng trên đường đi, nhìn thần sắc hoảng hốt của Cơ Nặc, cho nên khi ôn chuyện với Phương Minh Nguy xong, liền hỏi: “Cơ Nặc sư huynh, bị sao thế?”

Cơ Nặc cả kinh giật mình tinh dậy trong trạng thái phấn khởi, vội vàng nói: “Không có gì, Minh Nguy có vài lời muốn nói với em”

Phương Minh Nguy mím cười đem lời khi nãy nói với Cơ Nặc lập lại một lần, lúc này hai mắt của Thi Nại Đức cũng tỏa sáng.

Nếu Phương Minh Nguy chỉ cung cấp phương thuốc bình thường, hai người bọn họ tuyệt đối không động tâm. Nhưng mà theo lời của Phương Minh Nguy, là bảo bối có giúp bọn họ vượt qua cực hạn!

“Minh Nguy, cái cậu nói rốt cục là dược liệu gì, thật sự có công hiệu lớn vậy sao?”

Phương Minh Nguy mỉm cười, móc một cái hộp nhỏ trong lòng ra, lấy ra một khối cứng lớn hơn hạt đậu một chút.

Thi Nại Đức cẩn thận nhận lấy, lật qua lật lại trong tay nửa ngày, vẫn không nhìn ra gì, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là thú bảo, một khi sử dụng bảo vật này, có thể làm cho lực lượng tinh thần và năng lực thể thuật của con người vượt qua cực hạn mà nhanh chóng tăng trưởng” Phương Minh Nguy nghiêm túc nói: “Sau khi sử dụng thứ này, nhất định có thể giúp hai người đột phá cực hạn”

Thi Nại Đức ngấn ra, nhìn Cơ Nặc phía sau, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, lấm bầm: “Thì ra, đây là thú bảo”

Phương Minh Nguy khẽ giật mình hỏi ngược lại: “Hai người biết về thú bảo?”

Bọn họ cùng gật đầu, Cơ Nặc nói: “ Đúng vậy, có nghe đồn qua, trong một số quốc gia đẳng cấp cao, có một thứ tên là thú bảo, có thể trợ giúp con người đột phá cực hạn” Hít sâu một hơi, nói tiếp: “Như thứ này vô cùng quý hiếm, cho dù trong quốc gia đẳng cấp cao, cùng rất là hiếm thấy, nếu không phải là người có thể lực cực lớn, căn bản là không cách có được, chứ đừng nói là loại tiểu nhân như chúng ta”

Phương Minh Nguy gật đầu. Quả thật, Thi Nại Đức và Cơ Nặc đều xuất thân từ nhà giàu có. Tuy bọn họ không cách nào có được, nhưng biết một số tin tức về nó, thì vẫn có thể.

Thi Nại Đức cầm lấy thú bảo, trầm mặc không nói gì, giống như đang tự hỏi, nói: “Minh Nguy, thứ này có thật là có thể giúp người ta đột phá cực hạn không?”

“Tuyệt đối có thể” Phương Minh Nguy gật đầu xác nhận không chút do dự, quả thật, nếu như không có tác dụng, thì tại sao đám người Khoa Tư Mạc lại coi trọng như vậy.

“Đột phá cực hạn. Thật sự đúng là thiên hạ chỉ bảo!” Thị Nại Đức không nhịn được cảm thán.

Đối với người tu luyện mà nói, khó khăn lớn nhất chính là, vượt qua chướng ngại cực hạn.

Vô luận là cấp năm, cấp mười, hay cấp mười lăm, ba chướng ngại này đều khó càng thêm khó, muốn dựa vào bản thân để vượt qua, tuyệt đối là lông phượng sừng lân, có thể đếm trên đầu ngón tay.

Một khi không cách nào đột phá cực hạn, thì như vậy tu vi bản thân sẽ vinh viễn bị hạn chế dưới cảnh giới đó. Cho dù cả đời khổ tu, cũng không cách nào tiến thêm một bước.

Sau khi đọc xong nhật ký của Khải Lực, Phương Minh Nguy hiểu rõ, một đế quốc có sở hữu hơn vạn đại sư như Khải Duyệt, nhưng trong số đại sư ấy, nhân vật chính thức dựa vào lực lượng bản thân, không mượn ngoại lực để đạt đến cấp đại sư, lại chỉ có mấy người mà thôi.

Ngay cả hai người Khoa Tư Mạc và Khải Lực, cũng đều sử dụng thú bảo xong, mới thuận lợi đột phá cực hạn.

Cho nên nói, thú bảo đối với người tu luyện, tuyệt đối là bảo vật cao nhất, không có gì có thể sánh bằng được.

Thi Nại Đức suy nghĩ mãi, trong mắt bỗng nhiên lóe lên vẻ quyết đoán, nói: “Minh Nguy, cảm ơn ý tốt của cậu, thú này tớ không thể dùng” Dứt lời, liền đem thú bảo trả lại cho Phương Minh Nguy.

Cơ Nặc gật đầu, nói: “Không sai, thứ này chúng tôi quả thật không thể dùng”

Phương Minh Nguy lấy làm kỳ quái, hỏi: “Vì sao không thể dùng, chẳng lè thứ này có di chứng gì sao?”

“Hẳn là không có” Thi Nại Đức nghiêm túc nói: “Minh Nguy, thứ này có thể giúp người đột phá chướng ngại cực hạn, đúng là bảo vật! Cậu hẳn là nên giữ lại, khi lực lượng tinh thần đạt đến cấp mười lăm, thì tự mình sử dụng”

Phương Minh Nguy sờ ót, cười hắc hắc nói: “Thi Nại Đức, tớ đã tu luyện đến cấp mười lăm rồi”

Tròng mắt của Thi Nại Đức và Cơ Nặc hầu như muốn rớt ra, sau một hồi, Thi Nại Đức mới cười khổ nói: “Ông nội, con còn tưởng rằng nửa năm tăng lên một bậc, đã là rất lợi hại rồi, không ngờ ông còn khoa trương hơn, đem lực lượng tinh thần cấp mười bốn tăng lên một bậc, cái này tu luyện thế nào?”

Phương Minh Nguy mĩm cười, hắn cũng không thể nói, nửa năm trước là lừa mọi người, che giấu thực lực.

Cơ Nặc nhìn thú bảo trong tay Phương Minh Nguy, có chút hiểu được: “Minh Nguy, có phải đã sử dụng thú bảo không?”

“Không hề” Phương Minh Nguy thành thật đáp: “Trước khi tôi hiểu biết về thú bảo, đã tăng lên cấp mười lăm rồi”

Thi Nại Đức và Cơ Nặc nhìn nhau, hoàn toàn không còn biết nói gì luôn.

Nếu Phương Minh Nguy mượn thú bảo để thăng cấp, bọn họ còn có thể chấp nhận, cho dù trong lòng có máng vài câu đồ phá của này nọ.

Nhưng nghe ý trong lời nói của Phương Minh Nguy, căn bản là không hề sử dụng qua thú bảo, hơn nữa trong nửa năm đem lực lượng tinh thần cấp mười bốn tăng lên cấp mười lăm, đúng là một việc làm cho người ta sợ hãi. So sánh ra, tiến bộ của Thi Nại Đức đã không còn ý nghĩa gì hết.

“Hay, cậu lợi hại lắm” Thi Nại Đức cắn răng, xem ra, con quái vật này, mình vinh viễn vẫn kém hơn.

Cơ Nặc khẽ lắc đầu, nói: “Minh Nguy, cậu đã tu luyện lực lượng tinh thần đến cấp mười lăm rồi, như vậy thì nên sử dụng thú bảo đi”

“Vì sao?”

“Cậu tăng trưởng thực lực lên,chúng tôi cũng yên lòng” Cơ Nặc nói từ đáy lòng.

Quả thật, vô luận là hắn, hay là Thi Nại Đức, có thể tiêu diêu tự tại ở chỗ này, cho dù Hoa Danh Đường nhìn thấy bọn họ, cũng phải khách khí. Nguyên nhân chủ yếu cũng là bởi vì Phương Minh Nguy.

Cho nên, hắn muốn Phương Minh Nguy tăng lên cảnh giới đại sư, cũng không có chút dối trá.

Lông mày của Phương Minh Nguy nhăn lại, nói: “Hai người yên tâm, trong lòng tôi biết rõ, thú bảo này ...”

“Chúng tôi tuyệt đối không cần ...” Thi Nại Đức và Cơ Nặc hầu như cùng lên tiếng.

Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn bọn họ, trong lòng có chút cảm động. Từ khi hắn được truyền thừa Tử Linh pháp thuật, thì việc nhìn mắt người, biết nhân tâm càng tiến bộ thêm.

Cho nên vừa thấy ánh mắt của hai người bọn họ, lập tức rõ ràng bọn họ đã quyết tâm ý, tuyệt đối không quay đầu lại.

Suy nghĩ một lát, Phương Minh Nguy nói: “Được rồi, thú bảo này tôi sẽ dùng, nhưng mà, các người ai biết dùng thứ này thế nào?”

Thi Nại Đức và Cơ Nặc đưa mắt nhìn nhau, tuy bọn họ có nghe nói về thứ này trong gia tộc, nhưng mà sử dụng thế nào, thì lại hoàn toàn không biết.

Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Phương Minh Nguy mừng thầm trong lòng, nói :”Hai người đã không biết, vậy tôi nói cho hai người biết, dùng thứ này rất đơn giản, trong lúc luyện công, giữ nó trong tay, hấp thu tinh hoa là xong”

Hai người đồng thời gật đầu, thì ra là sử dụng như vậy, hôm nay xem ra là được mở mang kiến thức rồi.

Cất thú bảo vào trong ngực, Phương Minh Nguy nói: ‘Hai người đã không muốn dùng thú bảo, vậy thì tôi còn một số dược liệu quý hiếm, dùng để người tu luyện tắm, cũng có thể tăng cao năng lực bản thân” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: “Đương nhiên, hiệu quả của những dược liệu này có hạn, không tốt bằng thú bảo”

Thi Nại Đức và Cơ Nặc đồng thời gật đầu cảm ơn. Tuy bọn họ từ chối sử dụng thú bảo, nhung lại không hề bài xích dược liệu quý hiếm trong miệng của Phương Minh Nguy.

Phương Minh Nguy liền viết ra một danh sách giao cho Cơ Nặc, kêu hắn đi mua nhanh nhanh.

Cái danh sách này được viết từ nhật ký của Khải Lực, so hiệu quả mà nói, thì quả thật tốt hơn thuốc của Vương Tự Cường một chút. Nhưng chỉ vòn vẹn là một chút thôi, một khi năng lực thể thuật đạt đến cấp mười một thì hiệu quả sẽ hạ xuống trên diện rộng, trên cơ bản là hầu như không còn.

Hơn nữa, phàm là tắm thuốc, thì không hề có trợ giúp gì với việc đột phá cực hạn. Cho dù là cực hạn thấp nhất là cấp năm, cùng giống như vậy.

Trong vũ trụ, tựa hồ chỉ có một mình thú bảo là có thể trợ giúp đột phá cực hạn, cho nên mới được xưng là chí bảo đệ nhất của người tu luyện.

Phương Minh Nguy viết ra một phần danh sách chù yếu là vì muốn cho hai người an tâm mà thôi, thật ra thì Phương Minh Nguy đã sớm hạ quyết tâm, muốn cho hai người bọn họ đạt đến cảnh giới đại sư.

Chỉ là bọn họ sống chết cũng không chịu sử dụng thú bảo, cho nên Phương Minh Nguy mới dùng một ít tâm cơ, ý định gạt người.

Cũng không lâu sau, Cơ Nặc mang mặt khóc trở về, nói: “Mấy thứ này không mua được”

“Sao có thể chứ?” Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi.

Danh sách của hắn cũng không phải là mấy thứ của quốc gia cấp bảy, chẳng qua chỉ là vài phương thuốc của quốc gia cấp năm mà thôi, làm sao có thể không mua được?

“Ài, vài tên thuốc trong danh sách này thuộc về thứ bị quản lý, trừ phi là nhờ Hoa Danh Đường tướng quân trợ giúp, nếu không thì đừng mơ có được” Cơ Nặc do dự một chút, nói: “Nhưng mà, nếu nói cho Hoa tướng quân biết, thì như vậy cái danh sách này sẽ không còn là bí mật”

Phương Minh Nguy giật mình gật đầu, khen Cơ Nặc không dứt miệng. Đúng vậy, chuyện này càng ít người biết thì càng tốt!

Lấy lại danh sách, viết ra những thứ thuốc bị quản lý, sau đó mở máy tính lên, tìm tòi hai chữ dược phẩm, tìm được hơn mười vạn thuốc khác nhau.

Cuối cùng hắn tính toán một hồi, dưới ánh mắt nghi hoặc của Thi Nại Đức và Cơ Nặc, tùy tiện bỏ thêm vài thứ thuốc không có công dụng vào trong.

Cơ Nặc nghi hoặc nhìn nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn thành thật đi mua.

Đương nhiên, hắn cũng đặt hàng trên mạn tại Nữu Mạn đế quốc mà thôi, có điều hắn cũng không đặt hết một đơn thuốc, mà mỗi nơi một ít, mua tại cửa tiệm này một chút, chỗ kia một ít, mà thuốc mua thì lại vô cùng nhiều và kỳ quái, chủng loại rất nhiều, vượt xa gấp mười lần so với danh sách ban đầu.

Bởi như vậy, cho dù là người có ý định điều tra những dược liệu này, cũng đừng mơ đoán được danh sách chính thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.