Chương trước
Chương sau
"Học viên Phương Minh Nguy báo cáo" Gân cổ lên, Phương Minh Nguy lớn tiếng hô.

Ở đối diện hắn là một đai hắn mặt ngăm đen, lúc này đang lạnh lùng quan sát hắn.

Tuy Phương Minh Nguy có thể khẳng định rằng mình và đại hắn này chưa từng gặp nhau, nhưng lờ mờ lại có thể nhìn thấy một tia căm tức và địch ý trong mắt đối phương.

''Anh nghe cho rõ đây, tôi mặc kê hậu đài của anh là ai, nhưng đã tiến vào trong huấn luyện doanh của tôi, muốn quá quan thì phải dựa vào bản lĩnh thật sự của mình."

"Rõ thưa giáo quan."

Nhìn thấy Phương Minh Nguy lớn tiếng trả lời như một học viên bình thường, sắc mặt của đại hắn này cũng hơi giãn ra một chút: "Tôi tên là Lưu Đức Tông, trong mấy tháng này, sẽ là giáo quan riêng của cậu. Lúc nào cậu có thể đạt được yêu cầu của bộ đội Tiêm Đao, vậy thì có thể tốt nghiệp từ chỗ tôi. Nếu như không đạt được, vậy thì cậu hoặc là tiếp tục huấn luyện, hoặc là cút, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi."

"Tốt, hiện tại tôi sẽ làm bài kiểm tra đầu tiên để xem năng lực của cậu." Lô Đức Tông gầm lớn một tiếng, dẫn hắn tới một sân vận động lớn tạo hình cổ quái, chỉ vào một đường băng, hô: "Hiện tại chạy vòng cho tôi."

Phương Minh Nguy hơi ngây ra, lập tức bắt đầu chạy, song một lúc sau, Hàn Lập tức phát giác có điều không đúng.

Thì ra sân vận động này không ngờ lại là một phòng trọng lực, theo sự gia tăng của trọng lực, độ khó của việc chạy cũng thăng thêm.

Có điều, Phương Minh Nguy lại không sợ hãi, ngược lại còn lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, chạy trong phòng trọng lực khiến hắn nhớ lại đoạn thời gian huấn luyện gian khổ ở liên minh địa cầu. Chỉ là hiện tại năng lực thể thuật của hắn đã đạt tới cấp mười đỉnh phong, dưới loại áp bức trọng lực ở trình độ này, trong lòng hắn ngược lại còn dâng lên hồi ức mỹ hảo, và đấu chí vô hạn.

Dưới trạng thái tâm tình vui sướng, thường thường có thể phát huy vượt tiêu chuẩn. Ví dụ như vào lúc này, Phương Minh Nguy căn bản không hề cảm thấy mệt mỏi, giống như càng chạy thì càng nhẹ nhõm, không có một chút áp lực nào.

Ở ngoài phòng trọng lực, Lô Đức Tông tấm tắc khen lạ. Khi Hứa tướng quân đặc biệt phái giáo quan thủ tịch của bộ đội Tiêm Đao là gã tới huấn luyện Phương Minh Nguy, gã còn cho rằng Phương Minh Nguy là con cháu thế gia, muốn tiến vào Bộ đội Tiêm Đao để lấy danh tiếng và chiến công, cho nên gã quyết định phải kiểm tra nghiêm khắc.

Chỉ là, không ngờ bài kiểm tra chạy trong phòng trọng lực trước giờ con cháu thế gia thấy là biến sắc lại mất đi tác dụng đánh phủ đầu.

Khi gã nhìn thấy nụ cười treo trên mặt Phương Minh Nguy và bước chân nhẹ nhàng của hắn, lập tức hiểu ra, bài khảo nghiệm nhỏ này căn bản không thể làm khó được tên này.

Quả nhiên, sau nửa tiếng, Phương Minh Nguy đã thuận lợi đạt được một trăm vòng.

"Dừng."

Phương Minh Nguy ngoan ngoãn dừng lại, hơi có chút tiếc nuối nhìn đường băng này, thân thể của hắn tuy vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn có dục vọng được tiếp tục chạy.

"Không tồi." Sắc mặt của Lô Đức Tông dễ coi hơn một chút, nói: "Chạy, đặc biệt là chạy trong phòng trọng lực là có thể khảo nghiệm được ý chí của người ta. Cậu, hợp cách."

"Cám ơn giáo quan."

"Có điều muốn gia nhập bộ đội Tiêm Đao, chỉ dựa vào ý chí thôi thì không đủ, cậu phải triệt để nắm được tất cả kỹ năng của bộ đội lục chiến, nếu không thì cũng vẫn sẽ bị đào thải."

"Vâng thưa giáo quan."

Dần Phương Minh Nguy đi tới một kho quân giới khổng lồ, Lô Đức Tông lấy ra mười khẩu súng năng lượng có hình dáng khác nhau: "Hiện tại tôi dạy cậu làm thế nào để tháo dở và lắp ráp vũ khí năng lượng, tôi chỉ làm một lần, cậu nhìn cho rõ vào."

Nói xong, hai tay Lô Đức Tông nhanh chóng hành động, mười khẩu súng năng lượng trong vòng mười phút liền biến thành một đống linh kiện, hơn nữa còn đông một đống, tây một đống hỗn hợp lại với nhau.

"Động tác vừa rồi của tôi cậu nhìn rõ không?"

"Báo cáo giáo quan, nhìn rõ một chút."

"Nhìn rõ ư?" Lô Đức Tông ngây ra, sau đó khóe miệng phác ra một nụ cười lạnh, nói: "Được, cậu đã nhìn rõ rồi vậy thì lắp ráp lại đi, tôi cho cậu một ngày."

Lúc này trong kho quân giới có hơn mười tiểu binh bọn họ nhìn Phương Minh Nguy với vẻ vui mừng trước tai học của người khác, tuy không hiểu Lô Đức Tông vì sao lại muốn chơi khó hắn, nhưng thấy người ta xui xẻo cũng là một chuyện hửng thú.

Phương Minh Nguy cúi đầu một lát, nhắm hai mắt lại, mỗi một động tác vừa rồi của Lô Đức Tông đều giống như là được quay chậm lại một lượt trong đầu hắn.

Nhớ những chuyện nhỏ này, đối với Phương Minh Nguy đã có lực lượng tinh thần đạt tới cấp mười lăm mà nói thì quả thực là quá dễ dàng.

Có điều, nhớ rõ động tác là một chuyện, tự mình lắp lại lại là một chuyện khác. Nhặt những linh kiện này lên, Phương Minh Nguy suy nghĩ một lúc mới bắt đầu ráp chúng lại.

Hơi nhíu mày, như vậy không được, cho dù là mình nhớ thứ tự lắp ráp, nhưng dưới tình huống không có kinh nghiệm, muốn lắp ráp lại toàn bộ những linh kiện này có lê cần thời gian rất dài.

Nhưng, thời gian của mình há lại có thể để lãng phí ở đây?

Hít sầu một hơi, Phương Minh Nguy lập tức gọi linh hồn của Ai Khắc và linh hồn của tộc nhân Thiên Dực ra.

Với thực lực của hắn lúc này, cho dù không mang vương miện cũng có thể đồng thời dung hợp hai linh hồn, mượn lực lượng và tri thức của họ. 

Quả nhiên, những sủng ống ở trong mắt Phương Minh Nguy thì phức tạp như nghệ thuật này đối với tộc nhân Thiên Dực mà nói thì đơn giản vô cùng.

Chỉ cần ấn chứng một lượt với những động tác của Lô Đức Tông trong ký ức của Phương Minh Nguy là có thể hiểu rõ cấu tạo và đặc điểm của những súng ống này. Mà có chuyên gia nghiên cứu vũ khí cấp đại sư như tộc nhàn Thiên Dực, động tác của Ai Khắc càng nhanh chóng tuyệt luân.

Dưới sự điều khiển của Ai Khắc, mỗi một linh kiện nhỏ nhìn thì như tiện tay cầm lên luôn có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm thấy nơi đoàn tụ chính xác nhất của nó, hơn nữa động tác có xu thế càng lúc càng nhanh.

Mấy nhân viên quản lý kho trong kho quân giới lúc vừa rồi còn có ý định xem náo nhiệt, nhưng khi động tác của Phương Minh Nguy càng lúc càng thành thạo, càng lúc càng nhanh, mắt bọn họ cơ hồ là lồi cả ra ngoài

"Lách cách, rắc rắc..."

Một chuỗi tiếng động vang lên, hơn chục bộ vũ khí năng lượng đã toàn bộ được lắp ráp xong.

Phương Minh Nguy hưng phấn đứng dậy, ký ức ở trong đầu lại một lần nữa lặp lại, lúc này, linh hồn của hắn và linh hồn của Ai Khắc và tộc nhân Thiên Dực hợp lại với nhau, cho nên sau khi nhìn một lượt đã rõ được tám chín phần mười.

Đây chính là chỗ tốt của linh hồn có thể dung hợp, lợi dụng phương pháp này truyền thụ tri thức, so với sự dạy dỗ đơn tuần của bất kỳ lão sư nào cũng tốt hơn cả trăm lần.

Thở hắt ra một hơi, Phương Minh Nguy có lòng tin, cho dù bảo hắn làm lại một lượt, cũng có thể làm y hệt.

Ngẩng đầu ườn ngực bước ra khỏi kho quân giới, vừa hắn nhìn thấy Lô Đức Tông đang tán gẫu với một vị thiếu tá, hắn bước tới, hành lễ nói: "Báo cáo giáo quan, lắp ráp xong tồi?"

"Cái gì? Xong rồi à?"

"Vâng thưa giáo quan."

Lô Đức Tông mang theo vẻ mặt hoài nghi bước vào trong kho quân giới, nhìn thấy hơn chục vũ khí năng lượng trông giống như mới, nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất của cậu, tháo dở và lắp ráp chúng lại một lần."

"Vâng." Phương Minh Nguy không nói câu nào, hai tay múa lên múa xuống, dùng tốc độ khiến người ta hoa mắt tháo những vũ khí này ra một lần nữa.

Lô Đức Tông hài lòng gật đầu, hỏi: "Không tồi, cậu trước đây từng chơi những thứ này rồi à?"

"Chưa từng."

"Chưa từng?" Lô Đức Tông nói với vẻ khó tin: "Cậu đã chưa từng chơi những thứ này, sao có thể lập tức nắm vững được?"

"Báo cáo giáo quan, ngài không phải đã làm mẫu một lần rồi sao."

Mí mắt Lô Đức Tông giật giật, mình làm mẫu một lần là hắn có thể hoàn toàn nắm rõ, dạng thiên tư này, cũng quá đáng sợ rồi.

"Tốt, cửa này cậu đã qua, theo tôi..."

Trong hai ngày tiếp theo, Phương Minh Nguy đã hoàn thành mười tám hạng kiểm tra khác nhau, tuy thành tích có tốt có xấu, nhưng toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn.

Ngày thứ ba, Lô Đức Tông cầm tư liệu trong tay tới tìm Hứa tướng quân, bẩm báo lại thành tích của Phương Minh Nguy, hơn nữa còn kiến nghị để hắn gia nhập bộ đội Tiêm Đao.

Hứa tướng quân nghe xong, lưng lập tức đẫm mồ hôi, y vội vàng nói: "Giáo quan Lô, sao có thể như vậy được? Năng lực thể thuật của hắn mới chỉ có cấp mười, mà những hạng mục huấn luyện này ngay cả binh sĩ cấp mười hai cũng chưa chắc đã có thể hoàn thành."

"Tôi hiểu, tướng quân. Nhưng Phương Minh Nguy thì khác, ý chí của hắn kiên định dị thường, bất kể là dưới tình huống nào cũng không bỏ cuộc, hơn nữa chủ yếu nhất là, hắn tựa hồ như từng trải qua huấn luyện tàn khốc, đối với thủ đoạn huấn luyện của chúng ta phi thường quen thuộc, cho nên có thể thông qua toàn bộ."

Sắc mặt của Hứa tướng quân lập tức trở nên cổ quái, hỏi: "Anh nói là, hắn đã trải qua huấn luyện thể thuật chuyên môn."

"Vâng, hơn nữa còn không phải trong thời gian ngắn mà là huấn luyện kiên trì quanh năm suốt tháng, nếu không thì không thể đạt được như vậy."

"Nhưng, nhưng hắn là một tu luyện giả tinh thần hệ." Hứa tướng quan hai tay ôm đầu, đau khổ nói: "Tu luyện giả tinh thần hệ không ngờ lại đi rèn luyện thể thuật, thế này thì còn có thiên lý nữa không."

Quả thực, theo sự đề cao của đẳng cấp văn minh mỗi người khi còn nhỏ, đối với tiền độ phát tiển của mình đều đưa ra một lựa chọn.

Người am hiểu thể thuật thì chuyên tu thể thuật, tương tự, người có lực lượng tình thần cao thì chuyên tu lực lượng tinh thần.

Tuy hai loại người này cũng học tập đan xen, nhưng thời gian hao phí ở hai loại thì cách nhau cực lớn, có thể nói, trừ phương hưởng chủ tu ra, tu luyện loại năng lực kia trên cơ bản chỉ mang tính chơi chơi cho biết.

Nhưng, sự xuất hiện của Phương Minh Nguy lại làm loạn tất cả, một cao thủ tinh thần hệ, không ngờ lại bỏ thời gian ra tu luyện thể thuật hệ, cái này ở trong mắt Hứa tướng quân, quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng.

"Hứa tướng quân, tuy năng lực thể thuật của Phương Minh Nguy hơi kém một chút, nhưng năng lực thực chiến của hắn cực mạnh nếu như hắn sử dụng cơ giáp, gia nhập Bộ đội Tiêm Đao, vậy thì thừa khả năng, cho nên tôi kiến nghị..."

''Anh không cần phải nói nữa, tôi nhớ là muốn gia nhập Bộ đội Tiêm Đao còn cần phải đối chiến cơ giáp nữa phải không."

"Thưa vâng."

"Tốt, ngài mai tôi phái người đối chiến với hắn, nếu Phương Minh Nguy không thể thủ thắng, vậy thì chứng tỏ hắn không qua cửa."

Nhìn nụ cười quỷ dị của Hứa tướng quân, Lô Đức Tông không biết vì sao lại cảm thấy lo lắng cho Phương Minh Nguy. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.