Trong cung điện đồ sộ xa hoa, một vị sắc mặt âm trầm bước ra, đối với Lâm Đức Bưu ở bên ngoài đợi đã lầu nói: “Lâm tướng quân, bệ hạ cho mời”.
Lâm Đức Bưu không dám chậm trễ, vội vàng khom người nói tạ ơn: “Đã tạ Nghiêm tiên sinh”.
Nhìn vị nam tử khí chất toàn thân tràn đầy âm trầm này, mà ngay cả năng lực thể thuật cao tới cấp mười sáu hắn cũng có chút không rét mà run, thật không biết bệ hạ làm thế nào cùng hắn ở chung.
Nhưng mà, loại chuyện này nhưng không tới phiên hắn đến quan tâm, bởi vì hắn mười phần tinh tường, vị nam tử trước mắt này mới là người rất được bệ hạ tín nhiệm, tuy hắn cũng không múa may quyền mưu, chỉ là một tâm một ý làm bảo tiêu tư nhân cho bệ hạ. Nhưng càng như vậy, địa vị của hắn càng không thể dao động. Ở trong đế quốc, vô luận là ai, đều phải cho hắn ba phần mặt mũi.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất trong đó là, không có ai biết nam tử này năng lực thể thuật cao bao nhiêu, mà ngay cả Dương Minh Minh được xưng đế quốc đệ nhất thể thuật cao thủ cũng từng nói qua, nếu là cùng Nghiêm tiên sinh công bình phóng đối, như vậy hắn cũng không có nắm chắc tất thắng.
Đi theo Nghiêm tiên sinh đi tới thư phòng, một vị nam tử cao to nghe được động tỉnh, từ trên bàn sách ngẩng đầu lên.
“Bái kiến bệ hạ”.
“Miễn”
Trên khuôn mặt không giận tự uy mang theo một nụ cười nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1968295/quyen-5-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.