Chương trước
Chương sau
Mấy người ở trong biệt thự dùng cơm tối, Phương Minh Nguy hỏi:

"sếp, bao giờ thì rời khỏi đây?"

Lúc hắn nói chữ đây, đặc biệt nhấn mạnh, Béo lập tức hiểu ra, cái mà

hắn ám chỉ không phải là ngôi biệt thự này mà là tinh cầu A Bố Lai Nhĩ.

"Cậu yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ có thể ra ngoài." Béo an ủi: "Chỉ

cần chúng ta có thể đắc thủ, vậy người ủy thác chúng ta tới đây sẽ cấp viện

trợ để chúng ta rời khỏi đây."

"Là ai ủy thác?" Cơ Nặc hỏi: "Tôi thấy thế lực ở nơi này rất lớn, đã như

vậy, cớ gì phải làm việc thừa thãi như tìm lính đánh thuê đoàn gì đó, bọn

họ vì sao không trực tiếp động thủ?"

Béo do dự một lát, nói: "Chủ thuê lần này của chúng ta là một nhân vật

hết sức quan trọng trong đế quốc cấp năm Nữu Mạn, còn vì sao họ không

tự động thủ thì không phải là hạng tiểu tốt như chúng ta có thể hiểu được."

Phương Minh Nguy và Cơ Nặc, Thi Nại Đức rùng mình sợ hãi, không

ngờ đứng sau chuyện này vẫn có bóng dáng của đế quốc Nữu Mạn.

Trong vũ trụ rộng lớn vô biên, quốc gia đẳng cấp cao nhất mà liên

minh địa cầu có thể tiếp xúc là đế quốc cấp bảy Khải Duyệt.

Nhưng đó chỉ là tiếp xúc trên danh nghĩa mà thôi, bởi vì muốn phá

cách để thăng đẳng cấp quốc gia, vậy thì phải do quốc gia từ cấp bảy trở

lên mới có thể để xuất và quyết định.

Trên thực tế, đế quốc Khải Duyệt tuyệt đối sẽ không để ý tới một quốc

gia chỉ có nền văn minh cấp hai như liên minh địa cầu.

Mà Vương Tự Cường ngày trước có thể liên hệ được với đế quốc Khải

Duyệt, kỳ thực là dựa vào lực lượng của đế quốc có nền văn minh cấp năm

là Nữu Mạn.

Có thể nói, chủ nhân thật sự trong mảng tinh vực lớn này chính là đế

quốc Nữu Mạn, không có bất kỳ quốc gia nào dám làm trái mệnh lệnh của

họ, bao gồm cả liên minh địa cầu. Cho nên sau khi nhận được đáp án này,

đám người Phương Minh Nguy lập tức biết điều không hỏi nữa.

Không lâu sau, Béo thu dọn một chút rồi an bài phòng cho mọi người

nghĩ ngơi. Trong mật thất này chỉ có hai phòng ngủ, ba người bọn Phương

Minh Nguy tất nhiên là ở cùng nhau.

Bước vào phòng ngủ, Thi Nại Đức vẻ mặt ngưng trọng nói: "Minh

Nguy, bạn cảm thấy bọn tên Béo có nói thật không?"

Phương Minh Nguy trầm ngâm một lát rồi bảo: "Theo mình thấy, hắn

không thể nói dối chúng ta trong chuyện này được."

"Đúng vậy, chuyện của đế quốc Nữu Mạn không phải là có thể tùy tiện

nói đùa, Béo thân là thủ lĩnh của lính đánh thuê đoàn, không có lý nào lại

biết mà cố phạm phạm." Cơ Nặc nói: "Tôi chỉ lấy làm lạ, đã là đại nhân

vật trong đế quốc Nữu Mạn, vậy vì sao không trực tiếp yêu cầu mà lại lén

lén lút đánh cắp nhỉ."

Đúng vậy, nếu như thật sự là đại nhân vật của đế quốc Nữu Mạn, vậy

thì chỉ cần nói một câu, tôi không tin chỉ một vương giả của đế quốc Bội

Tác Thác lại có gan kháng lệnh."

Phương Minh Nguy xòe hai tay ra, nói: "Nói thật, tôi cũng có chút nghĩ

không thông, nhưng tôi vẫn nói câu đó, thủ lĩnh Béo không thể nào lừa

chúng ta trong chuyện này."

Cơ Nặc và Thi Nại Đức thấy hắn khẳng định như vậy thì cũng không

nói nữa.

Trên thực tế, Phương Minh Nguy quả thật có mười phần nắm chắc, đó

chính là thủ lĩnh Béo không nói dối, bởi vì hắn có thể dò xét linh hồn, cho

nên khi đối diện, cho dù là có người nói dối, cũng tuyệt đối không giấu

được cảm ứng linh giác của hán.

Vào lúc Béo nói tới đế quốc Nữu Mạn, bất kể là thần thái hay là cảm

giác mang tới cho Phương Minh Nguy đều có thể xác định, những gì hắn

nói là thật.

Hắn đã không nói dối, vậy thì vị đại nhân vật trong đế quốc Nữu Mạn

đó vì sao lại làm vậy thì dạng người có thân phận như bọn họ không thể

nào dò la được. Vào thời khắc này, trong lòng Phương Minh Nguy chỉ có

một suy nghĩ, đó chính là mau mau rời khỏi nơi này, tránh xa khỏi trốn thị

phi này mà thôi.

Còn sau khi về sẽ làm gì, có tiếp tục ở lại lính đánh thuê đoàn Miêu

vương hay không thì đến lúc đó hắn quyết định.

Tối ngày hôm đó, ba người bọn họ thảo luận một hồi lâu, vẫn không có

một chút manh mối nào, có điều bọn họ cũng không tiếp tục hỏi Béo nữa,

bởi vì bọn họ không muốn để mình dấn sâu vào chuyện này.

Sáng sớm ngày hôm sau, Béo lập tức hưng phấn chạy tới, và nói với

mọi người một tin tức tốt, phi thuyền để rời đi đã chuẩn bị xong rồi.

Cơ Nặc và Thi Nại Đức không khỏi kinh ngạc vạn phần, cũng thuận lý

thành chương mà tiếp nhận lời nói chủ thuê đứng đằng sau là đại nhân vật

của đế quốc Nữu Mạn của Béo.

Đồ vừa bị mất, Ai Bố Lai Nhĩ chắc đang ở trong trạng thái giới

nghiêm, mà chính ở trong hoàn cảnh này, chủ thuê không ngờ còn chuẩn

bị xong phi thuyền để đào tẩu, từ đó có thể thấy rõ thế lực cường đại của

y. Cho nên Cơ Nặc và Thi Nại Đức mới tin rằng chủ thuê là đại nhân vật

của đế quốc Nữu Mạn.

Người hầu già của biệt tự tìm một chiếc xe phòng cao cấp, bảo sáu

người bọn họ đi lên. Phương Minh Nguy tiến vào xe phòng, trong lòng cả

kinh.

Xe phòng cơ hồ là thứ mà mỗi một quốc gia văn minh đều có, nhưng từ

một chiếc xe phòng nho nhỏ, thường thường có thể nhìn ra được rất nhiều

thứ.

Ví dụ như bây giờ, Phương Minh Nguy vừa tiến vào đã biết rằng, chiếc

xe phòng này khẳng định không phải là sản phẩm của một quốc gia văn

minh cấp ba, bởi vì quốc gia văn minh cấp ba căn bản không thể nào nắm

giữ được những kỹ thuật quan trọng trong đây.

Kéo tủ rượu ở bên hông xe phòng ra, bên trong đặt rất nhiều rượu và đồ

uống đắt tiền. Hơn xa đồ cất giữ của bất kỳ hào phú nào trên tinh cầu Tạp

Lý Mỗ.

Có điều, đây không phải là chuyện khiến Phương Minh Nguy kinh

thán, điều thực sự khiến hành biến sắc là sự khác khác biệt giữa bên ngoài

và bên trong tủ rượu.

Nhìn nghiêng từ bên ngoài, tủ rượu này không lớn, có thể đặt mười

bình rượu đã là cực hạn rồi. Nhưng khi bọn họ kéo cửa tủ ra, bên trong ít

nhất đặt cả ngàn món xa xỉ phẩm.

Nhiều thứ như vậy mà nhét hết vào trong một cái tủ rượu nho nhỏ, hơn

nữa còn không nhìn thấy chật chội chút nào. Vậy chỉ có một cách giải

thích, đó chính là tủ rượu này được sử dụng kỹ thuật không gian.

Kỹ thuật không gian cho dù là trong cả liên bang nhân loại của vũ trụ

cũng là một hạng kỳ thuật vĩ đại, chỉ có trình độ của những quốc gia có

nền văn minh đạt tới cấp bảy mới có khả năng nắm giữ được kỹ thuật này.

Có thể sử dụng kỹ thuật không gian trong một chiếc xe phòng bình

thường, cũng chỉ có quốc gia văn minh trên cấp bảy mới có thể làm được.

Hơn nữa, có thể làm tới điểm này, còn phải là siêu cấp đại lão trong quốc

gia cấp bảy mới được.

Phương Minh Nguy không tin một công dân bình thường của quốc gia

văn minh cấp bảy trong sinh hoạt thường ngày cũng có thể tùy ý sử dụng

loại kỹ thuật này.

Từ sau khi nhìn thấy chiếc xe phòng này, tất cả mọi người đều im lặng,

ngay cả Cơ Nặc và Thi Nại Đức cũng ngậm chặt cái miệng của mình lại.

Tuy bọn họ nghĩ không thông, vì sao người của đế quốc Nữu Mạn có

thề điều động được xe phòng không giam mà chỉ quốc gia văn minh cấp

bảy mới có. Nhưng đối với chuyện này, ít tham dự vào là tốt nhất.

Xe phòng nghênh ngang đi vào trong một cảng vũ trụ được giới bị sâm

nghiêm, xuyên qua khung cửa sổ, bọn họ có thể cảm thụ được rõ ràng bầu

không khí nặng nề trong cảng vũ trụ, có rất nhiều quân chí quy không

ngừng tuần tra, tất cả tàu và hành khác đi tới đều bị tra xét nghiêm ngặt.

Nhưng, chiếc xe phòng này thì khác, tất cả quan binh nhìn thấy nó đều

né tránh, đừng nói là người tới kiểm tra, cho dù là trong vòng mười mét

cũng không một ai dám tới gần.

Trong lòng Phương Minh Nguy nổi lên cảm giác bi ai, đây chính là

biểu hiện của quốc gia cấp thấp khi đối diện với văn minh cấp cao. Loại

cảm giác bất lực khắc cốt ghi tâm này khiến người ta ngàn đời khó quên.

Đương nhiên, không chỉ là đế quốc Bội Tác Thác, cho dù là tổ quốc

của hắn, liên minh địa cầu cũng như vậy, khi đối diện với quốc gia văn

minh cấp cao, căn bản không có một chút lực lượng phản kháng nào cả.

Đã như vậy, cũng chỉ có nhẫn nhục chịu đựng, cung phụng những người

này như thần linh cao cao tại thượng.

Quyền đầu của Phương Minh Nguy khẽ nắm chặt lại, nhưng cũng chỉ

trong một giây thôi hắn đã hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh.

Bởi vì hắn biết rằng, với năng lực hiện tại của hắn, căn bản không thể

nào thay đổi được hiện thực này, bất kể là hắn có tức giận như thế nào

cũng không thể thay đổi được cục diệu liên minh địa cầu chỉ là một quốc

gia nhỏ có văn minh cấp hai.

Xuống xe, trên một khoảng đất trống của cảng vũ trụ, có một chiếc phi

thuyền cỡ nhỏ đang đỗ.

Phương Minh Nguy vừa nhìn thấy, ngay cả tròng mắt cũng lồi cả ra

ngoài, bởi vì chiếc phi thuyền này quá quen thuộc đối với hắn.

Đây là một chiếc phi thuyền của quốc gia văn minh cấp ba, có điều

không phải là của đế quốc Nữu Mạn mà là một chiếc phi thuyền đặc chế

của tộc nhân Thiên Dực.

Phi thuyền mà mỗi một quốc gia chế tạo đều có đặc điểm phù hợp với

nhân dân nước mình. Phi thuyền to nhỏ như nhau nhưng ở trong các quốc

gia khác nhau lại rất khác nhau.

Một chiếc phi thuyền chế thức cỡ lớn trong liên minh địa cầu, quốc gia

văn minh cấp hai cần khoảng hai ngàn năm trăm người mới có thể điều

khiển được một trăm phần trăm, nhưng phi thuyền như vậy đối tới trong

quốc gia cấp cao, thường thường chỉ cần mấy trăm người là có thể hoàn

toàn điều khiển được.

Sự chênh lệch của đẳng cấp văn minh đâu đâu cũng có, từ rất nhiều

phương diện đều có thể thể hiện ra.

Đương nhiên, trong những quốc gia văn minh cấp cao cũng có những

chiếc hạm vũ trụ cao cấp phải cần mấy ngàn, thậm chí là mấy vạn, mấy

chục vạn, trên trăm vạn người mới có thể điều khiển được.

Chỉ là loại chiến hạm đó đối với quốc gia văn minh cấp hai mà nói, căn

bản là vũ khí siêu cấp đủ để vong tộc diệt chủng, chỉ cần lái một chiếc tới

là có thể hoàn toàn xóa liên minh địa cầu khôi bản đồ vũ trụ.

Trong ký ức linh hồn của tộc nhân Thiên Dực, chiến hạn cấp vệ tinh to

lớn không gì sánh bằng đó chính là dạng vũ khí khủng bố này.

Đương nhiên, muốn chế tạo một vũ khí như vậy, đẳng cấp văn minh

của bản thân phải đạt tới cấp bảy trở lên mới được, nếu không đừng nói là

chế tạo, cho dù là cho không ngươi một cái, ngươi cũng chẳng biết điều

khiển nó.

"Hắc, Minh Nguy, cậu sao vậy? Sau đần thối ra thế." Đúng vào lúc

Phương Minh Nguy đang rơi vào trầm tư, Thi Nại Đức lén lút kéo hắn,

Phương Minh Nguy bừng tĩnh- cười nói: "Không có gì, mình chỉ đang

nghĩ tới một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Mình đang nghĩ, nếu như mình ở đây hét lên rằng đồ ở trong tay

chúng ta, không biết đám quan binh của Bội Tác Thác này có gan ngăn

cản chúng ta rời đi không nhỉ."

Sắc mặt của Béo lập tức tối sầm, hắn gượng cười, nói: "Lão đệ, ngàn

vạn lần đừng nói đùa như vậy, nếu để mất đồ, lính đánh thuê đoàn Miêu

Vương của chúng ta sau này đừng hòng kiếm ăn được nữa."

Phương Minh Nguy cười ha ha, nói: "sếp, tôi chỉ nói đùa thôi, đừng để

ý."

Béo cười khổ không thôi, nói đùa kiểu này mà cũng có thể tùy tiện nói

được ư. Nhìn lén Cơ Nặc, nếu như không phải là mình biết không đánh lại

ba người này, hắn kiểu gì cũng phải trừng phạt Phương Minh Nguy thật

nặng.

Lên phi thuyền, Phương Minh Nguy quay đầu lại nhìn, nhìn đám quân

cảnh Bội Tác Tác trong mắt mang theo sự kính nể, trong lòng rúng động.

Đẳng cấp văn minh, đúng là một thứ tốt! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.