Chương trước
Chương sau
Vùng ngoại ô thủ phủ thành thi tinh cầu Khoa Tư Tháp, có một tòa thành cổ cực lớn tài sản thuộc về gia tộc Khải Lý.

Dựa theo ý tứ Khắc Ly Tư, vốn cũng không nghĩ ở tại đây, bởi vì nàng không muốn đem chuyện mình đến đây cho tất cả mọi người đều biết.

Nhưng mà, sau khi tiếp nhận lời mời của Kiều, nhóm người bọn họ xác thực không thích hợp ở lại khách sạn. Sau khi thương lượng liền đi thăng tới lâu đài.

Gia tộc Khải Lý ở trong liên minh địa cầu tồn tại đã mấy trăm năm, trong hơn năm mươi hành chính tinh đều có sản nghiệp củ bọn họ. mà ngay cả gia tộc Khoa Tư Tháp cực độ có tính bài ngoại như vậy cũng không khỏi hạ thấp tư thế, để cho bọn họ ở trong tinh cầu thủ phủ có một địa bàn cực kỳ rộng lớn.

Đám người Trương Cảnh Vận đối với quy tộc yến hội không chút nào cảm thấy hứng thú, dựa theo tư duy bọn họ, cùng với đem thời gian lãng phí ở đây, không bằng dụng công tu luyện thêm một chút.

Khi Phương Minh Nguy biết rằng bọn họ nghĩ gì. không khỏi cười khổ không thôi. Những người này đi theo Vương Tự Cường mấy chục năm. Bản lĩnh của lão nhân gia không có học toàn bộ. nhưng mà cá tính lại học mười phần.

Nhưng mà, dưới sự cổ động Phương Minh Nguy liên tục của, đám người Trương Cảnh Vận vẫn đáp ứng đi theo đi lộ diện.

Sau khi dàn xếp tốt mọi người, đám người Thi Nại Đức lập tức đem Phương Minh Nguy một mình kéo tới thể thuật huấn luyện sảnh, hơn nữa hùng hô tiến hành để ra nghi vấn.

Phương Minh Nguy tự biết đuổi lý, cười bồi giải thích nửa ngày, mới đem những người này trấn an xuống.

Chỉ là nhìn thấy lôi đài, Thi Nại Đức trong lòng khẽ động, cười tùm tìm nói: “Huynh đệ, từ sau khi đến Thủ Đô tinh này. chúng ta cũng không có cùng một chỗ luận bàn qua, hiện tại đi lên chơi đùa một chút thế nào?"

Phương Minh Nguy ngẩn ra, ánh mắt từ trên lôi đài chợt lóe lên, trong lòng buồn cười. Vừa rồi đi vội vàng, đám người Trương Cảnh Vận không biết có phải quên hay không, tóm lại bọn họ cũng không có đem chuyện mình đột phá năng lực thể thuật cấp năm tuyên dương ra ngoài.

Theo thói quen sờ lên mũi, Phương Minh Nguy nói: “Thi Nại Đức, năng lực thể thuật của mình không bằng cậu. Chúng ta cũng không cần luận bàn”.

“Không được. Mình đây là vì muốn tốt cho cậu” Thi Nại Đức hai đấm nhấn vào nhau, phát ra một hồi tiếng vang lắc rắc nói: “Nghe nói cậu hiện tại năng lực thể thuật đạt tới cấp bốn, mình cũng khảo nghiệm thoáng cái trình độ tiến bộ của cậu".

Bên cạnh Vương Lôi nhướng mày nói: “Thi Nại Đức tiên sinh. Ta thấy cũng không cần phải tỷ thí".

Thi Nại Đức cả kinh hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì...” Vương Lôi do dự một chút, không biết nên mờ miệng như thế nào. Phương Minh Nguy người mang thần công Liêu Âm thoái. Mà ngay cả đại sư huynh bọn họ dưới tình trạng không sử dụng nội kình khí trường, cũng khó trốn khỏi vận rủi. Năng lực thể thuật của ngươi chỉ vẹn vẹn có cấp sáu, hơn nữa chưa từng có tiến hành qua huấn luyện sinh tử chiến đấu, thì làm sao có thể không trúng chiêu?

Trương Nhuận Thủy, Từ Quân cùng Hạ Linh Lung hiểu rõ nội tình sắc mặt đều là cổ quái, nhưng mà chuyện này dù sao cũng không tiện nói ra, cho nên cũng không có ai nói.

Thi Nại Đức liếc nhìn bọn họ, cười ha hả nói: “Yên tâm đi, ở trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ. Hai người chúng ta đã so qua nhiều lần” Hắn vỗ mạnh lồng ngực nói: “Chiến tích của ta là bách chiến bách thắng".

“Thật không?” Viên Ninh chế nhạo một tiếng nói: “Dùng thể thuật cấp sáu đổi phó thể thuật cấp ba là bách chiến bách thắng. Thi Nại Đức, không bằng chúng ta đi lên choi đùa chú?”.

Thi Nại Đức lập tức lắc đầu lia lịa. Viên Ninh năng lực thể thuật cao tới cấp chín, nếu cùng nàng giao thủ. s ợ là chết như thế nào cũng không biết.

Phương Minh Nguy liếc nhìn mọi người, đột nhiên mỉm cười, đi tới trước lôi đài trung

Hầu như mỗi một phòng huấn luyện thể thuật đều có một lôi đài loại nhỏ, ở đây cũng không ngoại lệ. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phương Minh Nguy đã nhảy lên trên đó.

Thi Nại Đức mừng rỡ, cười nói: “Huynh đệ tốt, ta tới đây”.

Hắn xoa tay lên lôi đài, cười nói: “Huynh đệ yên tâm, ta sẽ lưu thủ”.

“Thi Nại Đức, cậu hình như phi thường muốn cùng mình tỷ thí".

“Đúng vậy” Thi Nại Đức buồn bã thở dài nói: “Trong học viện của Vương Nguyên soái thật sự là cao thủ như mây, đến Thù Đô tinh mấy tháng, mình tỷ thí cũng chưa từng thắng qua một lần, cậu nói cps thương tâm hay không”.

Phương Minh Nguy nhịn không được cười lên nói: “Thì ra cậu là đến chỗ của mình tìm sự tự tin".

“Hắc hắc, huynh đệ không cản phải nói như vậy” Thi Nại Đức hai mắt tòa ánh sáng nói: “Cơ giáp mình không phải đổi thủ của cậu, cũng phải để cho mình ở phương diện này tìm một chút cân đổi chứ’.

“Ok; tới đi”.

Thi Nại Đức cười lớn một tiếng, bỗng nhiên tiến lên. quyền phong sắc bén vạch phá không gian, hướng về Phương Minh Nguy phóng tới.

Lui về phía sau nửa bước, bình bình ổn ổn chặn một quyền này của đối phương. Phương Minh Nguy thần sắc ngưng trọng, giờ phút này hắn cũng không có mượn nhờ bất luận lực lượng linh hồn gì, mà là nương tựa theo thực lực bản thân cùng Thi Nại Đức so đấu.

Nếu như nương trợ lực lượng linh hồn của Ai Khắc, như vậy Phương Minh Nguy chỉ cần thoáng cái là có thể đem Thi Nại Đức đánh ngã, coi như là không cần dùng Liêu Ảm thoái, vi lính đánh thuê vũ trụ kia cũng có rất nhiều chiêu số trí mạng, đủ để cho Thi Nại Đức chết mười bảy, mười tám lẩn.

Nhưng, lúc này đây cùng dĩ vãng bất đồng. Phương Minh Nguy lại ý định sử dụng chính mình sức mạnh.

Từ một trận chiến cùng Cơ Nặc ở trong căn cứ, khiến cho Phương Minh Nguy rõ ràng một việc. Trong tích tắc khi sống chết trước mắt, chân chính có thể dựa vào cũng không phải

linh hồn trong đầu của hắn. mà là thực lực của bản thân hắn.

Khi bị Cơ Nặc đánh lén. hắn căn bản là không kịp dung hợp linh hồn trong đầu, nếu không phải là nhân phẩm đại bộc phát, mơ mơ màng màng mà sử ra thuấn di, cùng với dùng lực lượng tinh thần đánh lén thành công, như vậy giờ phút này hắn đã sớm là một cỗ thi thể không hề có sinh khí.

Đúng là bởi vì dạng cảm khái này, cho nên Phương Minh Nguy quyết định, phải bắt đầu bồi dưỡng năng lực thể thuật của chính mình, hơn nữa là thực rèn luyện. Chỉ có như thế, mới có thể bảo toàn tính mạng của mình tốt nhất.

Gia đình Thi Nại Đức có tiếng về học tập, mặc dù không có trải qua sinh từ giao đấu gì, nhưng mà cùng tiến sĩ Tạp Tu đổi luyện mấy chục năm, cũng coi như là một hảo thù quyền thuật.

Lúc bắt đầu, hắn cũng không có trực tiếp vận dụng nội kình, dù sao cũng là dưới con mắt của mọi người nhìn trừng trừng, có chút ngượng ngừng quang minh chính đại khi dễ Phương Minh Nguy.

Nhưng mà theo thời gian chuyển dời, Thi Nại Đức kinh ngạc phát hiện, Phương Minh Nguy xác thực so với trước đây mạnh rất nhiều, rất nhiều...

Vô luận nắm tay hắn có nặng bao nhiêu, vô luận hắn công kích sắc bén đến cỡ nào, Phương Minh Nguy luôn có thể dễ dàng toàn bộ tiếp được. Nhìn vẻ mặt hắn. rõ ràng cho thấy còn có dư lực.

Mấy người dưới lôi đài đang xem cuộc chiến cũng đã xì xào bàn tán, đặc biệt Viên Ninh cùng Khắc Ly Tư hai tiểu nữ nhân tụ cùng một chỗ, đối với Phương Minh Nguy đánh giá thay đổi rất nhiều.

Bọn họ đều là cùng một chỗ đi tới Thù Đô tinh, đối với năng lực thể thuật trước đây của Phương Minh Nguy nhận thức phi thường rõ ràng, hiểu rằng nếu là khi ở tại Tạp Lí Mỗ, Phương Minh Nguy sợ là sớm đã bị đánh ra khỏi lôi đài.

Nhưng mà giờ phút này, trên lôi đài hai người lại đấu đến lực lượng ngang nhau, nhất thời xem bộ dáng là khó phân thắng bại.

Thi Nại Đức càng đánh càng gấp, mình là một người thể thuật cấp sáu lại không cách nào làm gì được một tân thù thể thuật cấp bốn. chuyện này nếu truyền ra ngoài, tiến sĩ Tạp Tu nhất định sẽ hết sức vui vẻ sửa chữa mình.

Hắn bỗng nhiên dừng lại, hai mắt ngưng tụ, tốc độ ra quyền chậm một phần, nhưng mà mỗi một quyền xuất ra, mang theo một đạo thanh âm thanh thúy nhất định.

Nội kình, đánh lâu không được, Thi Nại Đức rốt cuộc lấy ra bản lĩnh giữ nhà, nội kình của cao thủ cấp sáu.

Phương Minh Nguy mím cười, nếu là trước kia, một khi đối thủ sử ra nội kình, hắn ngoại trừ cùng linh hồn Ai Khắc dung hợp. dùng một số thủ đoạn hạ lưu ứng phó ra, thật đúng là không có biện phép gì tốt. Nhưng mà hiện tại...

Chỉ thấy hắn hít sáu một hơi, ánh mắt tại trong nháy mắt sắc bén lên.

Trầm eo xuống tấn, lực lượng toàn thân hợp về một điểm, trong thân thể tựa như dâng lên một cỗ nhiệt lưu cường đại, giống như như thủy triều tiến nhập vào trong lòng bàn tay.

Một cỗ thanh âm giòn vang từ trong cánh tay Phương Minh Nguy huy động mà ra, đạo thanh âm này tuy rất nhò. nhưng mà như là một đạo sấm sét kinh thiên, hung hăng đánh ở bên tai mọi người.

“Nội kình...”

Hầu như là đồng thời, mấy đạo thanh âm kinh hô ra.

Coi như là tận mắt nhìn thấy, bọn họ vẫn không thể tin được vào mắt của mình.

Nội kình, cái loại này chỉ có ở trên người cao thủ thể thuật đã ngoài cấp sáu mới có thể xuất hiện, làm sao có thể bị Phương Minh Nguy nắm giữ ?

Chẳng lẽ hắn là giả bộ? Chỉ là, vừa nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc, vẻ mặt ngưng trọng của Phương Minh Nguy giờ phút này, cùng với bàn tay xuất ra nhẹ nhàng thoải mái, bọn họ lập tức hiểu rằng. Phương Minh Nguy đã là triệt để nắm giữ loại lực lượng này.

“Phanh”.

Một thanh âm trầm trầm truyền đến, hai bóng người đồng thời lui về phía sau, bảo trì khoảng cách nhất định.

Thi Nại Đức khó có thể tin há to miệng hỏi: “Phương Minh Nguy, tay cậu...”

“Tay mình làm sao?"

“Cậu, cậu sao có thể dùng nội kình”.

“Mình vì sao không thể dùng nội kình?"

Thi Nại Đức ngẩn ra, vẻ mặt khó coi nói: “Cậu năng lực thể thuật không phải cấp bốn sao, tại sao học được nội kình".

Phương Minh Nguy cười hắc hắc nói: “Thi Nại Đức, cậu đừng quên, mọi người là đi lên phía trước, thể thuật cũng giống như vậy”.

Thi Nại Đức môi run run hai hạ, khó nhọc nói: “Đừng nói cho mình, năng lực thể thuật của cậu đã đạt tới cấp sáu”.

“Đúng vậy. ngươi đoán đúng rồi" Phương Minh Nguy cười tủm tim nói.

Thi Nại Đức thần thờ. Viên Ninh thần thờ, Trương Nhuận Thủy thần thờ, Khắc Ly Tu...

Phương Minh Nguy dạo qua một vòng, lại phát hiện cả đám người kia đều biến thành cọc gỗ, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Mọi người làm sao vậy?”

“Không có việc gì. ta có chút mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước một chú?”.

“ồ, cậu không phải cùng với mình tỷ thí sao, đừng đi”.

Nhưng mà Thi Nại Đức giống như là căn bản cũng không có nghe thấy, đầu cũng sẽ không có quay lại.

Phương Minh Nguy lắc đầu, hướng về phía Trương Nhuận Thủy hỏi: “Thi Nại Đức hắn làm sao vậy?"

Trương Nhuận Thủy có chút đố kỵ nhìn hắn một cái, lực lượng tinh thần tăng lên nhanh chóng còn chưa tính, hôm nay ngay cả năng lực thể thuật cũng như thế, ngươi cũng phải để cho người ta sống với chứ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.