Ngọn núi cao nhất ở cố Đô, chính là ngọn núi vang danh gần xa trong Thủ Đô tinh, Thái Sơn.
Nghe nói tên của ngọn núi này giống với ngọn núi nổi tiếng ở địa cầu xa xôi, mà nơi ấy, chính là khởi nguồn của gia tộc Vương Tự Cường nguyên soái.
Hôm nay, trên sườn núi của Thái Sơn, một tòa kiến trúc rộng lớn cao to đứng sừng sững.
Trong này toàn bộ đều là các loại phương tiện cơ giới, mà ngay cả cơ giáp mới nhất đo quân đội chế tạo nghiên cứu cũng có mặt tại đây. Phương Minh Nguy vừa đẩy cửa chính ra, liền thấy Vương Tự Cường bên trong.
“Lão sư, ngài tìm con?”
Vương Tự Cường khẽ gật đầu, xem vẻ mặt của hắn hơi mệt mỏi, hỏi: “Sao tối qua con không nghỉ ngơi tốt?’
Phương Minh Nguy âm thầm cười khổ, tối qua hắn đang thể nghiệm lực lượng tinh thần vừa mới thăng cấp của mình, cũng không có nghỉ ngơi gì. Hơn nữa vừa mới sáng, thì bị nguyên một đám bạn bè kéo đến quấy rầy không dứt, cho dù muốn nghỉ cũng không nghỉ được!
Nhưng mà, hắn không có kể khổ, chỉ nói: “Mới đến nên con chưa quen, một hai ngày nữa hẳn sẽ khỏi”
Vương Tự Cường lắc đầu, không hoài nghi cái gì cả, làm một người trẻ tuổi, lần đầu tiên đến đây, hơn nữa lại vừa đột phá cực hạn của lực lương, hưng phấn một chút cũng là bình thường.
“Minh Nguy, con nhìn bên kia kia.”
Phương Minh Nguy nhìn theo cánh tay của ông ta ở đó có một chiếc thiết giáp quân dụng V – 32, mà làm cho người at kinh ngạc chính là, trên chiếc thiệp giáp này có hơn mười món vũ khí lận.
“Lão sư, đó là..”
“Đó là trang bị chuyên dùng để kiểm tra cũng như luyện tập kỹ năng nhất tâm nhị đụng. Con có thể thử một lần, sau này còn phải luyện tập nhiều hơn”
“Vâng, lão sư”
Phương Minh Nguy mang tâm tình không yên đi lên chiếc thiết giáp, cẩn thận dò xét bên trong một chút, nói thật, một ít vũ khí và cơ giáp ở đây hắn không hề tinh thông chút nào, nhưng mà Ai Khắc trong đầu thì lại là một cao thủ.
Cho nên trong tình huống linh hồn dung hợp, loay hoay với những vật này cũng trở nên vô cùng đơn giản.
Vù vù vài tiếng, Phương Minh Nguy đã kiểm tra xong toàn bộ một lần, tất cả động tác như nước chảy mây trôi, làm cho người ta không nhìn kịp.
Hai vị cơ giới sư bên cạnh trợn mắt nhìn hắn, trong mắt toát ra một sự khâm phục không nói nên lời.
Vương Tự Cường âm thầm gật đầu, nói: “Vân Tề, con dạy hắn đi.”
“Vâng” Hoàng Vân Tề tiến lại, lấy ra một truyền cảm khí trong thiết giáp, nói: “Sư đệ, đây là phân lưu truyền cảm hí. Nó có thể đồng thời điều khiển năm mươi máy móc. Về phần tuyến đường ở đây, chị đã thu xếp ổn thỏa toàn bộ rồi, xe thiết giáp có một khoang lái xe và năm mươi hai trang bị vũ khí nhỏ. Đợi khi kiểm tra bắt đầu, em lái xe thiết giáp xuất phát, đọc đường đi này, trên đường có bia ngắm, em có thể sử dụng vũ khi để bắn hạ nó, chờ sau khi em trở về, chị sẽ tính điểm cho em.”
Phương Minh Nguy gật đầu, hỏi: “Có phải là bắn hạ tất cả các bia ngắm không?”
Hoàng Vân Tề mỉm cười, nói: “Em làm hết sức là được rồi, đương nhiên là bắn càng nhiều càng tốt.”
Phương Minh Nguy đưa mắt nhìn chiếc xe thiết giáp, nói: “Vũ khí trong xe có cần sử dụng toàn bộ không?”
“Cũng làm hết sức là tốt” Hoàng Vân Tề kiên nhẫn giải thích: “Nhưng mà chị có một đề nghị, lần đầu tiên luyện tập, em chỉ cần điều khiển vũ khí trong khả năng là được rồi, nếu như muốn điều khiển tất cả vũ khí, như vậy thì rất có thể ngay cả một bia ngắm cũng không bắn trúng”
Phương Minh Nguy không nhịn được cười, nói:” Sư tỷ, chị yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không làm chị thất vọng đâu” Nói xong, liền ngồi lên xe thiết giáp, Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, tâm tình dần dần bình tĩnh lại.
Vừa rồi lúc kiểm tra những thiết bị này, hắn đã biết, những thiết bị này vô luận là vũ khí cũng tốt. công cụ lái xe cũng tốt, bên trong đều có một điều khiền nho nhỏ.
Trong tình huống không có công cụ quấy nhiễu đặc bỊệtị những vũ khí này đều có thể điêu khiển được hêt. Nhưng mà dựa theo lời kể của bạn người Vương Tự Cường thì, trừ phi là lực lượng tinh thần đạt cấp mười một. nếu không thì chỉ cần một máy quấy nhiễu, bất kỳ ai cũng có thể dễ đàng làm những vũ khí không người khống chế này thành một đống phế thải.
Phương Minh Nguy cầm truyền cảm khí lên, trong miệng bắt đầu ngâm đoạn chú ngữ quen thuộc mà khó đọc.
Một điểm sáng thuận lợi đi vào trong đầu, Phương Minh Nguy lập tức phát hiện ra, tia sáng này là do hơn năm mươi tia sáng tổ hợp lại thành.
Suy nghĩ một chút, Phương Minh Nguy chỉ huy linh hồn Ai Khắc và năm mươi linh hồn khác gần đó cùng nhau tiến váo trong điểm sáng này. Đương nhiên, linh hồn Ai Khắc sẽ chiếm lấy tia sáng điểu khiển thiầ giáp, còn năm mươi linh hồn phụ kia thì phụ trách từng món vũ khí.
Nhịp tim đột nhiên đập nhanh lên gấp đôi, dù sao cũng là lần đầu tiên nếm thử, Phương Minh Nguy không nắm chắc là có thể điều khiển được những vũ khí này như mong muốn hay không.
Vũ khí trên xe thiết giáp đột nhiên động, những vũ khí được lắp đặt xung quanh xe thiết giáp bắt đầu đi động cao thấp.
Tất cả họng súng đều chuyển động trong một phạm vi nhất định, giống như là được vô số bàn tay vô hình điều khiển vậy.
Hai mắt của Vương Tự Cường và Hoàng Vân Tề đồng thời sáng lên, trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể đồng thời điều khiển hơn năm mươi vũ khí, thành tích như vậy cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc.
“Lão sư, ngài xem...” Hoàng Vân Tề nói nhỏ, Vương Tự Cường vung tay lên, nói: “Để cho hắn thử độ chính xác, xem tiềm lực của hắn là bao nhiêu”.
“Vâng”
Theo tiếng ra lệnh của Hoàng Vân Tề, chiếc xe thiết giáp lớn rơi khỏi tòa nhà khống lồ này.
Lưng chừng nói có một con đường đặc thu, hai bên đường là những lan can vô cùng chắc chắn, cho dù là xe thiết giáp mất điều khiển, cũng không thể nào lao xuống vách núi được.
Giờ phút này Phương Minh Nguy đang lái chiếc xe thiết giáp đi theo đường núi này. Dựa theo lời của Hoàng Vân Tề nói, chỉ cần lái xe đi một vòng sườn núi là được.
Nhiệm vụ đơn giản như vậy đương nhiên là không làm khó linh hồn Ai Khắc, chỉ là Phương Minh Nguy không muốn gây bất ngờ, cho nên không tăng hết tốc độ của xe thiết giáp lên.
Nhưng mà tốc độ như vậy đã khiến cho Hoàng Vân Tề cảm thấy cực kỳ bất ngờ rồi, nàng bật cười nói: “Khá lắm, tên nhóc không biết trời cao đất rộng kia”.
Xe thiết giáp vừa mới chạy ra xa, thì phía trước liền dựng lên một bia nhắm.
“Ầm...”
Một chùm sáng năng lượng từ trong họng năng lượng nhanh chóng phát ra, trực tiếp bắn cho bia nhắm ấy thành tro bụi.
Phương Minh Nguy cả kinh, nhìn lại theo hưởng kia, cái gì cũng không còn thấy cả, hắn nghi hoặc kiểm tra kỷ lục, thì phát hiện ra mình vừa mới xóa số một bia nhắm.
Trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, quyết định của mình vô cùng chính xác. Hắn để cho linh hồn Ai Khắc điều khiển chiếc thiết giáp, mà năm mươi linh hồn điều khiển vũ khí trên xe, những linh hồn này đều tự phân công lẫn nhau, không có làm chung. Từng linh hồn phụ trách một phạm vi nhất định, vừa thấy có động tĩnh liền bắn ngay.
Cho nên trong tình huống Phương Minh Nguy còn chưa phát hiện ra gì, một linh hồn đã khống chế súng năng lượng xóa số một bia nhắm.
“Ầm... ầm... ầm...”
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, tựa hồ những tất cả vũ khí trên xe thiết giáp đồng thời phát ra âm thanh gầm rú phẫn nộ.
Xảy ra chuyện gì? Phương Minh Nguy vội vàng xem xét, mới biết được từ sau khi bia nhắm thứ nhất xuất hiện, thì quanh xe thiết giáp lập tức xuất hiện vô số bia nhắm, hơn nửa làm cho những người ức chế chính là, những bia nhắm này không đứng cố định một chỗ, mà là nhảy lên luồng xuống, có vẻ rất là sống động vô cùng.
Phương Minh Nguy vừa nhìn thấy cái tốc độ này, lập tức hiểu rõ. Nếu đổi lại là mình điều khiển súng ống, thì trừ phi là mèo mù vớ phải chuột chết, bằng không thì tuyệt đối không có khả năng bắn trúng.
Nhưng mà giờ phút này, trong tình huống những linh hồn tự điều khiển, những súng ống kia bắn cực chuẩn.
Tuy rằng chưa đạt đến trình độ one hit - headshot, nhưng mà trước mắt, tất cả những bia nhắm xuất hiện trong phạm vi tấn công của xe thiết giáp đều bị bắn thành mảnh vụn.
Đi được một phần ba hành trình kỷ lục phá hủy trăm phần trăm vẫn được duy trì hoànmỹ.
Phương Minh Nguy không biết rằng từ khi chiếc thiết giáp này xuất phát, thì tất cả hành động của nó đều được thu lại, làm cho sắc mặt của mọi người nhìn đều biến đổi.
Hoàng Vân Tề khó tin nhìn lên màn hình lớn, cười khổ nói: “Tiểu sư đệ, thật sự là lần đầu tiên sử dụng kỹ năng nhất tâm nhị dụng sao?”
“Hẳn là vậy, dựa theo tư liệu chúng ta thu thập được, trước khi gia tộc Khải Lý phát hiện ra thiên phú của hắn, hắn thậm chí còn không biết cái gì gọi là nhất tâm nhị dụng cả” Cao Thừa Pháp chậm rãi nói.
Hoàng Vân Tề hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu như đây là lần đầu tiên tiểu sư đệ chính thức sử dụng kỹ năng nhất tâm nhị dụng như vậy thì em có thể nói, hắn thật lợi hại, còn lợi hại hơn cả em trai của em nhiều.”
Cao Thừa Pháp vỗ nhẹ vai của nàng Hoàng Vân Tề liền tựa đầu lên vai của hắn, nói: “Thật sự không thể tưởng tượng được, xem ra nguyện vọng cả đời của lão sư đều trông cậy vào hắn”.
Cao Thừa Pháp là do Hoàng Vân Tề đích thân lựa chọn, bảo vệ cho nàng suốt cả đời trên danh nghĩa là sư huynh nhưng mà ngay cả Vương Tự Cường cũng biết, hai người bọn họ thật ra có quan hệ tình nhân, cho nên có làm ra một vài động tác thân mật cũng không khiến cho người khác nhìn bằng con mắt kỳ quái.
Mà em trai trong miệng của Hoàng Vân Tề, chính là đồ đệ thứ bây của Vương Tự Cường, Hoàng Gia Lạc. Trước khi Phương Minh Nguy đến đây, Hoàng Gia Lạc là người có biểu hiện về lực lượng tinh thần tốt nhất. Tuy rằng hắn ta nhập môn trễ, nhưng thực lực của hắn cơ hồ đã vượt qua Bố Lô Tu và Hoàng Vân Tề, trở thành cường giả đệ nhất về lực lượng tinh thần trong liên minh địa cầu.
“Điều chỉnh độ khó, trực tiếp mở cấp ba ra” Vương Tự Cường đứng trước màn hình lớn, nhìn biểu hiện của xe thiết giáp, ông ta từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, cuối cùng cũng đã chịu mở miệng.
Phía sau ông ta, Hoàng Vân Tề thè lưỡi ra, nói: “Cấp ba, xem ra lão sư thật sự để ý đến tên nhóc này rồi!” “Đúng vậy, nhưng mà anh tin” Cao Thừa Pháp thì thào: “Tên nhóc này hắn là có thực lực ứng phó được”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]