Chương trước
Chương sau
Trong trận địa luyện tập, hai cơ giáp sóng vai nhau hướng về khắp các ngõ ngách.

Trong sân huấn luyện này có một quy định rất cứng nhắc, đó chính là chỉ cần người vào bên trong, nhất định phải mặc cơ giáp, cái quy định được đặt ra vì an toàn của cơ giáp thủ mà thôi, cho nên những cơ giáp thủ này tuy rằng kiệt ngạo, nhưng mà không hề oán hận một câu nào đối với quy định đó cả.

“Trương Nhuận Thủy, cậu nói tim tớ quá đen, của cậu không phải như vậy sao. Lần đầu tiên tiếp xúc với huấn luyện bọn khí, đã yêu cầu hắn kéo dài đến trưa, mà còn muốn cam đoan tỉ lệ hoàn hảo là 50%, điều này sao có thể.”

“Hắn là một thiên tài!” Trương Nhuận Thủy thở dài, nói: “Tuy rằng tớ không muốn thừa nhận, nhưng mà trên thực tế, hắn quả thật là một thiên tài, là thiên tài còn kiệt xuất hơn cả tớ nữa”

Thi Nại Đức cười hắc hắc, cảm thụ đối với Trương Nhuận Thủy bây giờ hẳn là đã rất thấu hiểu rồi.

Trên mạng những biểu hiện của Phương Minh Nguy từ lầu đầu tiên tiếp xúc với cơ giáp đã được hiện ra rất rõ, trong bốn giờ nắm giữ tất cả các tư thế cơ bản. Đối với một người được khen tặng từ nhỏ đến lớn như hắn, làm sao mà không trải qua cảm giác tương tự chứ.

“Cậu nghĩ hắn có thể kéo dài trong bao lâu thì có thể hoàn thành huấn luyện bọt khí mà không bị tổn hao gì?” Thi Nại Đức hỏi.

“Một tháng...” Trương Nhuận Thủy nghĩ nghĩ, rồi sửa lời lại: “Có khả năng là nửa tháng”

“Tớ nói mười ngày”

“Không có khả năng lúc trước tớ phải dùng nửa tháng mới có thể hoàn thành huấn luyện bọt khí mà không bị tổn hao gì.”

“Có muốn đánh cược hay không?”

“Không tớ là người thành thật, tuyệt đối không tham gia các hoạt động mang tính chất cờ bạc” Trương Nhuận Thủy im lặng một hồi, rồi dùng lời lẽ chính nghĩa nói.

“Thật đúng là người thành thật! Nói như vậy mấy ngày trước người tớ đưa vài ngàn vạn không phải là cậu.”

Trương Nhuận Thủy khẽ giật mình, nghiến răng nói: “Không được nói, Thi Nại Đức, tớ giúp cậu huấn luyện cho hắn ba ngày, cậu nên trả tiền.”

“Được, trả thì trả. Tiền phí huấn luyện ba ngày đến một trăm vạn, cậu đúng là một con quỷ hút máu!”

Vẻ mặt của Trương Nhuận Thủy trở nên buồn bực, mình chẳng qua chỉ cầm chút tiền vốn mà thôi, sao lại biến thành một con quỷ hút máu?

Khi hai người nói chuyện thì đã đi đến góc vắng vẻ của sân huấn luyện.

Vừa liếc nhìn, sắc mặt của hai người đều thay đổi.

Hai tay cơ giới của Bạch Hạc di chuyển lẹ như bay, một đám bọt khí hình thù kỳ quái di chuyển từ cái máy này qua máy khác trong tay hắn, tốc độ cực nhanh, ngay cả Trương Nhuận Thủy cũng cảm thấy khó tin.

“Cái cái này là Phương Minh Nguy sao?” Thi Nại Đức cả kinh hỏi.

Trương Nhuận Thủy chỉ cảm thấy miệng đấy mướp đắng nói: “Hắn thật lơi hại, nhanh như vậy mà đã nắm giữ được bí quyết bên trong” Đồng thời trong lòng còn nói thêm một câu, cũng may là hôm nay không đánh cuộc, nếu không thì sợ là tiền phí sinh hoạt một năm cũng không còn.

Phương Minh Nguy nhìn kỷ lục bên cạnh, kinh ngạc nói: “Năm cái, mẹ nó, chỉ làm hư năm cái bọt khí mà đạt đến tiêu chuẩn không tổn hao gì, tên nhóc này đúng là không phải người.”

Trương Nhuận Thủy lắng lặng nhìn hắn, nói: “Thi Nại Đức, cậu tìm đâu ra... con quái vật này vậy?’

Hắn vừa định nói là người, nhưng chợt nhớ đến đánh giá của Thi Nại Đức về Phương Minh Nguy, hai chữ quái vật này tự nhiên mà ra.

“May mắn thôi, nhặt được.”

“Nhặt...” Trương Nhuận Thủy hoàn toàn không còn gì để nói.

Thi Nại Đức điều khiển cơ giáp của mình đi đến trước mặt của Phương Minh Nguy, cao giọng nói: “Phương Minh Nguy, đủ rồi, cậu làm tốt lắm, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Nhưng mà, không ngờ là, Bạch Hạc vẫn mặc kệ lời hắn nói, lặng lẽ vận chuyển những bọt khí này.

“Hắn làm sao vậy?” Thi Nại Đức nghi hoặc hỏi.

“Không biết, có thể là chuyển ghiền rồi” Trương Nhuận Thủy suy đoán: “Chẳng lễ hắn có hứng thú về huấn luyện đặc biệt này sao?”

“Huấn luyện buồn tẻ như vậy, họa có điên mới thấy hứng thú.” Thi Nại Đức khinh thường.

“Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một đường chỉ, không thể dùng ánh mắt người thường để nhận xét.”

“A, thật không?” Thi Nại Đức cẩn thận nghĩ lại, trịnh trọng nói: “Cũng đúng!”

Bạch Hạc tựa hồ coi hai người bọn họ trở nên trong suốt, không có một chút ý nào muốn dừng lại.

Thi Nại Đức nhìn một hồi, không khỏi càng lúc càng thấy thương tâm, cho đến khi nào mình mới đạt được tốc độ và kỹ thuật tương tự như Phương Minh Nguy! Lắc đầu, hắn quyết định không nhìn nữa, bởi vì càng nhìn thì một chút niềm tin ít đến đáng thương của mình cũng sẽ hoàn toàn biến mất: “Này, Phương Minh Nguy, ăn cơm.”

Chăm chú nhíu mày, Thi Nại Đức mở thông tin ra, mà Trương Nhuận Thủy nhìn cũng kinh ngạc như vậy, kêu to lần thứ hai mà cũng không có bất kỳ phản ứng nào cả, bọn họ đều biết khẳng định đã xảy ra chuyện.

“Phương Minh Nguy, cậu không sao chứ?”

Kênh đối thoại của Phương Minh Nguy vẫn không đóng cho nên hai người bọn họ kết nối vào, nhưng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, Phương Minh Nguy vẫn không có chút phản ứng nào hết.

“Thi Nại Đức, làm sao bây giờ?”

“Không biết, hay là chúng ta đi tìm tiến sĩ Tạp Tu đi... ”

“Khò khò...”

Đột nhiên, trong máy nói chuyện truyền ra một tiếng động kỳ quái.

“Thi Nại Đức, đây là âm thanh gì?”

“Hình như... không có khả năng hẳn là tớ nghe lầm.”

“Khò khò...”

“Trương Nhuận Thủy, cậu đang ngáy ngủ sao?”

“Là tớ?”

“Không phải cậu, không phải tớ, chẳng lễ là...”

Hai người quay mặt nhìn nhau, rồi nhìn Bạch Hạc đang di chuyền những bọt khí một cách tinh xảo, bọn họ cảm thấy một cổ hàn khí dâng lên từ chỗ sâu trong đáy lòng, hơn nữa còn chạy thẳng theo sóng lưng mà lên.

“Trương Nhuận Thủy, trời bên ngoài vẫn sáng chứ?”

“Hẳn là còn sáng”

“Nếu trời sáng thì hẳn là không có ma đúng không”

“Cái này khó mà nói, nhưng mà tớ có một biện pháp, có lễ có thể thử được”

“Cái gì?”

“Cậu nghe cho kỹ đây.”

Thi Nại Đức chăm chú lắng nghe, cẩn thận vô cùng, vặn mức âm thanh của cái máy nói chuyện lên lớn nhất, sợ nghe lọt một chữ.

Trương Nhuận Thúy hít một hơi thật sâu, sau khi đã đầy hơi rồi, đột nhiên há mồm ra, dùng hết sức toàn thân mà la: “A....”

Thi Nại Đức run lên, hai mắt trợn qua một bên...

Tiếng khò khò trong máy nói chuyện cũng dừng lại, tuy rằng Phương Minh Nguy ngủ rất ngon, nhưng sau khi nghe thấy tiếng la giống như quỷ khóc này, vô luận là ai cũng không thể nào giữ được bình tĩnh.

Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, vội vàng lấy truyền cảm khí trên đầu xuống, trong lòng còn chút sợ hãi, đồng thời vô thức ra lệnh dừng hành động đối với linh hồn Ai Khắc.

“Beng”

Bọt khí trong tay của Bạch Hạc vỡ tan, cả máy móc cũng trong trạng thái dừng lại.

Sau khi âm thanh biến mất trong truyền cảm khí, Phương Minh Nguy một lần nữa đeo vào, kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sét đánh đến sao?”

“Phương Minh Nguy, rốt cục cậu cũng trả lời.” Trương Nhuận Thủy vui mừng nói: “Vừa rồi cậu đã làm gì?”

“Vừa rồi?” Phương Minh Nguy nghĩ nghĩ, cảm thấy khó nói: “Xin lỗi, tớ đang ngủ.”

“Cậu ngủ thiếp đi?” Trương Nhuận Thủy không dám tin, nói: “Cậu có thể ngủ trong khi đang điều khiển cơ khí, quả thật là...” Trong đây lòng của hắn lại bồi nặng thêm một phần, quả nhiên là một đại quái vật!

“Ha ha” Phương Minh Nguy cười khó xử, vội vàng chuyền đề tài: “Thi Nại Đức đâu?”

“Hắn... ơ, Thi Nại Đức, nói chuyện đi, Thi Nại Đức?” Trương Nhuận Thủy lắm làm kỳ quái, Phương Minh Nguy thì đã có trả lời, nhưng Thi Nại Đức lại không có tiếng động.

“Rầm”

Một tiếng động thật lớn vang lên, cơ giáp mà Thi Nại Đức điều khiển ngã xuống đất, lóe lên tro bụi đầy đất.

Một phút đồng hồ sau, Phương Minh Nguy và Trương Nhuận Thủy đứng trước mặt bác sĩ, cân thận hỏi thăm tình huống của Thi Nại Đức.

“Không có trở ngại gì, chỉ bị hôn mê thôi.”

“Thật không?” Hai người đồng thời thở phào một hơi.

“Bác sĩ, Thi Nại Đức có thể là có bệnh ẩn gì không, chứ sao đang yên bình lại đột nhiên ngất đi?” Trương Nhuận Thủy nhỏ giọng hỏi.

Bác sĩ trầm tư một lát, nói: “Tôi không biết, có phải là bệnh ẩn hay không, phải kiểm tra hoàn toàn mới biết được. Nhưng mà căn cứ theo kinh nghiệm của tôi, cậu ta là do chịu phải kinh hãi quá độ, cho nên mới...”

“Kinh hãi quá độ, xảy ra chuyện gì?”

Cửa mở ra, tiếp sĩ Tạp Tu nhanh chóng bước vào, sắc mặt của ông ta không được tốt cho lắm, nếu như đứa cháu này mà xảy ra vấn đề, trách nhiệm mà ông ta chịu không nhẹ chút nào đâu!

Bác sĩ đó hiển nhiên là nhận ra tiến sĩ Tạp Tu, đứng dậy cung kính nói: “Tiến sĩ Tạp Tu, xin đừng quá lo lắng, tôi có thể cam đoan, Thi Nại Đức chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục lại” Ánh mắt của ông ta chuyển về hướng của Trương Nhuận Thủy và Phương Minh Nguy: “về phần tại sao lại chịu kinh hãi, vậy thì phải hỏi hai người bọn họ.”

Tiến sĩ Tạp Tu gật đầu, nói: “Được, cảm ơn ông, bác sĩ”

Cửa một lần nữa lại bị mở ra, Đại Vệ vội vã chạy vào, nhưng mà nhìn thầy người trong phỏng, không khỏi giật mình Ánh mắt của ông ta nhìn Thi Nại Đức trên giường bệnh, sau đó chuyển qua nhìn bách sĩ, trong mắt tràn đấy lo lắng.

Bác sĩ bất đắc dĩ, đem lời hồi nãy nói lại một phen.

Lúc này Đại Vệ mới yên lòng lại, thu xếp chuyên gia chăm sóc cho Thi Nại Đức, sau đó cùng tiến sĩ Tạp Tu đi ra khỏi phòng bệnh.

“Phương Minh Nguy, Trương Nhuận Thủy, xảy ra chuyện gì?” Đại Vệ bình tĩnh hỏi.

“Đại Vệ tiên sinh, cái này đều do em cả” Trương Nhuận Thủy đem chuyện hồi nãy kể ra một lần, nói: “Em không ngờ Thi Nại Đức lại mở tối đa âm thanh lên, cho nên...”

Đại Vệ và tiến sĩ Tạp Tu đều không còn biết nói gì hơn nữa, lực lượng của khoa học thật đáng sợ, âm thanh nghe điện bình thường cũng như thế, nhưng nếu mở đến lớn nhất, thì lại tương đương với một loa khuếch đại đặt bên trong lỗ tai.

Hơn nữa Trương Nhuận Thủy còn kéo hơi hô to, loại âm thanh này đủ làm cho một người bình thường đang sống khỏe mạnh thành ngu ngốc.

May mắn là năng lực thể thuật của Thi Nại Đức đã đột phá cấp năm, đạt đến tiêu chuẩn cấp sau, cho nên sau khi âm thanh khủng bố đánh vào, chẳng qua chỉ bị hôn mê mà thôi.

Tiến sĩ Tạp Tu và Đại Vệ nhìn nhau, quả thật đúng là may mắn trong xui xẻo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.