“Hay lắm. Ái Đức Hoa, thật sự là rất tốt”.
Một ông lão tóc trắng xoá từ trong đám người đi ra, Khắc Lỵ Tư nhanh chóng tiến lên, nâng cánh tay ông lão, cười duyên nói: “Gia gia, người tại sao cũng ra đây”.
Cáp Lý Sâm từ ái vuốt lên mái tóc của cháu gái nói: “Nghe được Ái Đức Hoa biểu diễn, cho dù ta có lười, cũng muốn đi ra tham gia náo nhiệt!”
Mọi người trong sảnh đều hướng về ông lão này cung kính chào hỏi, mà hắn vẻ mặt hiền lành, ứng phó. Rất hiên nhiên, trong này, chỉ có ông lão này mới chân chính là trung tâm.
Ái Đức Hoa yêu thích không buông tay vuốt bộ nhạc khí điện tử này nói: “Cáp Lý Sâm tiên sinh, quá khen, nếu như không phải có bộ siêu cấp nhạc khí này, ta cũng không có khả năng một người diễn tấu thành công”.
Cáp Lý Sâm cười ha hả nói: “Thế nào, nếu như ngươi yêu mến, thì tặng cho ngươi”.
Ái Đức Hoa do dự một chút, rốt cuộc nói: “Đa tạ”.
Hắn cuộc đời cực ít nhận ân huệ của người, đương nhiên cũng biết giá trị chân chính của vật này, nhưng tình yêu đối với âm nhạc rốt cuộc áp đảo tất cả, vẫn tiếp nhận Cáp Lý Sâm tặng.
Khắc Lỵ Tư trong mắt lóe lên một tia không muốn nhưng cũng không có bất luận ý tứ phản đối gì. Nhạc khí như vậy, có lẽ cũng chỉ có rơi vào trong tay Ái Đức Hoa mới là tốt nhất.
Cáp Lý Sâm đi thẳng tới bên người Phương Minh Nguy, nhẹ nhàng hỏi:
“Phương tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/1967872/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.