Nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy sau nhà hàng xóm có một ngôi mộ nhỏ, trong lòng Phương Minh Ngụy đại động.
Tinh cầu Tạp Lí Mỗ hoang vắng, mỗi một gia đình đều có một mảnh đất lớn có thể sử dụng. Nhưng vì nhân loại là động vật thích hợp quần cư, cho nên cũng không có bao nhiêu người nguyện ý an cư ở nơi ít vết chân người lui tới.
Nhà của Phương Minh Ngụy rất lớn, nhưng lại có không ít hàng xóm.
Hắn rõ ràng nhớ rõ, hai ngày trước, con chó già trong nhà Ước Hàn thúc thúc đã chết, hơn nữa được an táng ở phía sau nhà.
Dưới lòng hiếu kì mãnh liệt, Phương Minh Ngụy bước nhanh tới trước ngôi mộ nhỏ.
Hai tay tạo thành chữ thập, đầu tiên là cầu nguyện một chút, nhìn xem trái phải không người, một đoạn chú ngữ yên lặng niệm đi ra.
Chú ngữ này cũng không cần lớn tiếng đọc chậm, chỉ cần sử dụng lực lượng tinh thần là được. Nhưng sự thật tàn khốc nhanh chóng đánh vỡ ảo tưởng của hắn, bản thân đã đứng ngây ngốc trước nấm mồ nhỏ suốt nửa giờ.
Những lý giải chú ngữ đều đã niệm hết, nhưng thi thể lão Hoàng(tên con chó) phía dưới bùn đất vẫn không có nửa điểm động tĩnh.
“ Tiểu Phương Minh Ngụy, cảm ơn ngươi.” Khẩu âm già nua từ phía sau truyền đến.
Phương Minh Ngụy run lên, quay đầu, chỉ thấy lão Ước Hàn đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai của hắn, nói: “ Không thể tưởng được ngươi có cảm tình như vậy đối với lão Hoàng, ta thay nó cảm ơn ngươi.”
“ A…Ách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/147138/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.