“ - Các vị khách, chào buổi chiều.
Trên loa điện tử truyền đến thanh âm êm tai mà tao nhã:
- Hôm nay là ngày mở cửa cuối cùng của phòng triển lãm, từ ngày mai, tất cả những món đồ cổ nơi này sẽ chuyển tới cất giữ tại viện bảo tàng của liên bang, mời…
Trong biển người chen chúc trong phòng triển lãm, tuy rằng không thể nói là chen vai thích cánh, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
- Minh Nguy, ngươi nói chúng ta tốn nhiều sức lực chen lấn như vậy có lợi gì sao?
Một thanh âm trong sáng ở bên ngoài phòng triển lãm than phiền nói.
- Ta không biết có lợi gì hay không, chỉ biết đây là bài tập do tiến sĩ giao cho, không làm xong thì chúng ta sẽ nếm khổ.
Một thanh âm trẻ tuổi vang lên, nghe khẩu khí, chủ nhân của thanh âm đối với lần đi thăm quan này cũng rất là oán hận.
Sau khi chia tay với đồng bạn, Phương Minh Nguy thở dài, kiên trì chen vào phòng triển lãm lần đầu tiên chật kín người trong mấy chục năm qua.
Tuổi của Phương Minh Nguy cũng không lớn, năm nay chỉ có mười tám tuổi. Ở thời đại đại vũ trụ mà tuổi thọ con người có thể đạt tới hai trăm năm, hắn thậm chí vẫn còn chưa trưởng thành.
Nhà của hắn nằm trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ, khối tinh cầu xinh đẹp này là một trong hàng ngàn tinh cầu thích hợp cho nhân loại cư ngụ do đại liên minh quản lý.
Bởi vì cũng không có quá nhiều nhân loại ở trên tinh cầu này, nên mỗi người đều có một mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-vong-linh-de-quoc/147135/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.