Phương diêu thề rằng từ nhỏ tới giờ, cho dù trong lúc sinh hoạt của y vô cùng nhấp nhô, bị người ức hiếp, không có cách nào trở về nhà, phải sống đau khổ ở đây thì y cũng chưa bao giờ vì áp lực tâm lý mà sinh ra ảo giác. Cho nên chắc chắn rằng khi y nhìn thấy mèo con tắt thông tấn khí rồi nhét nó vào trong bộ lông mao của mình, việc ấy tuyệt đối không phải là ảo giác do y tưởng tượng ra, nhưng mà 1 con mèo có thể sử dụng thông tấn khí rồi thông tấn khí tự nhiên biến mất, chuyện này sao có thể chứ? Thanh Dương vừa thấy phương diêu ở ngoài cửa đã biết người này đang hoài nghi mình, thân phận của mình có khả năng sẽ bị bại lộ, bất quá y cũng không lo lắng bởi vì có lẽ so với Dịch Trạch, Phương diêu càng chán ghét tinh tế hải tặc này hơn, dù sao đối với Dịch Trạch mà nói, nơi này có ác liệt tới đâu cũng là nơi bọn họ sinh tồn từ nhỏ tới lớn, là nơi rèn luyện, là nơi giúp bọn họ có khả năng sống sót trên thế giới này.
Còn phương diêu vốn lại là cư dân của liên minh bị hải tặc bắt tới đây. Y vốn là 1 sinh viên ưu tú, có tương lai cùng tiền đồ sáng lạn, trong nhà có cha mẹ yêu thương y, y vốn nên thật vui vẻ thật hạnh phúc mà sống.
Vậy mà từ khi y bị bắt đến nơi này trở thành một người người hầu, lại bị một kẻ khác kéo lên trên giường. Cho dù so với những tù nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-tu-yeu/4123585/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.