Từng đợt sóng cuộn trào trong nội tâm Dịch Trạch như bài sơn đảo hải, có vui sướng, tự trách, có nhu tình, thương tiếc, lại có chút oán giận, lo được lo mất. Tình cảm căng tràn sớm đã vượt qua mọi khả năng thừa nhận của hắn. Từ nhỏ tới giờ, hắn chưa bao giờ được nếm trải nhiều loại tâm tình đến như vậy, trong ký ức của hắn, ngoài máy móc thì chính là máy móc, rồi còn có nhiều lần thực nghiệm, có lẽ hắn cũng từng khóc từng cười nhưng dù hắn kêu gào khóc lóc như thế nào, cười hay mỉa mai cũng không có ai để ý đến hắn..., dần dần hắn quên cách khóc, quên cách cười như thế nào. Lần duy nhất hắn được hưởng sự ôn nhu chính là trong cái đêm mười lăm năm trước, nhưng nếu như ẩn sâu sau vỏ ngoài ôn nhu lại chính là hiện thực tàn khốc thì hắn tình nguyện không cần cái loại ôn nhu sớm nở tối tàn này.
Sau khi giành lại được tự do, hắn muốn một lần nữa tìm lại tình cảm trong trái tim mình, muốn thử cái cảm giác gia đình, muốn sống như 1 người bình thường. Nhưng hắn đã sống hai mươi năm khuyết thiếu tình cảm rồi, hắn đã quên mất ôn nhu là gì rồi. Cho nên hắn nhặt thứ duy nhất làm nội tâm hắn dao động về - tiểu nãi báo, hắn đối xử thật tốt với nãi báo, để an ủi 1 phần tình cảm đã mất mát của mình.
Nhưng cuối cùng mọi thứ lại không theo suy tính của hắn. Tình cảm mãnh liệt đã dùng 1 phương thức khác để thể hiện.
Dục vọng trào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-te-tu-yeu/4123532/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.